Sáng sớm, không trung tung bay trận tuyết đầu đông. Trắng trắng, mềm mềm, đầy trời bay múa.
Ta ghé vào trên giường, lui trong chăn bông, nho nhỏ ngáp một cái.
“Liên Nhi, còn buồn ngủ?” Phụ thân mặc chỉnh tề, cúi xuống sờ sờ cái đầu nhỏ của ta.
“Miao” buồn ngủ.
Ta còn buồn ngủ, thấy phụ thân cười nhẹ một tiếng, ôm ta mềm nhũn bỏ vào giỏ trúc, đắp cái chăn bông nhỏ. Sau đó vỗ vỗ của ta đầu, làm cho ta tiếp tục ngủ.
Mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng người. Nam trung âm hùng hậu hữu lực, xuyên thấu qua không khí, trực tiếp đâm vào lổ tai, xua tan đại bộ phận cơn buồn ngủ của ta. Mở to mắt, thân mình đứng lên, trong phòng trừ bỏ phụ thân cũng không có ai. Sao có thanh âm?
“Đường môn Đường Thiểu Trạch, cầu kiến Trầm tiên sinh.”
A, chẳng lẽ đây là thiên lý truyền âm trong truyền thuyết! [Gin: ai coi Thần điêu hiệp lữ thì chắc biết đi, dùng nội lực truyền âm thanh đi xa vạn dặm.]
“Như thế nào chọn ngay lúc này mà? Hiện tại không có tâm tình chữa bệnh a!” Phụ thân ngoài miệng có chút như có như không thở dài một tiếng, trên tay cũng không dừng, vẫn đang chậm rãi mặc quần áo.
“Đường môn Đường Thiểu Trạch, cầu kiến Trầm tiên sinh.” Người bên ngoài lặp một lần nữa, thanh âm cung kính như trước.
Phụ thân hết thảy chỉnh chu lại xong, đi tới sờ sờ đầu ta, cong môi, “Dám phá giấc ngủ bảo bối Liên Nhi của ta, ngươi nói ta có nên dành chút thì giờ nhìn mặt bọn họ không?”
Hắc tuyến...... Phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-sac-lien-y/1573535/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.