Ánh mắt của Hạ Sơn Nguyệt nhìn thẳng, Tiết Tiêu cũng không né tránh, chỉ là chậm rãi cụp mắt xuống, đồng tử màu trà sẫm lãnh đạm mà trầm lặng, lặng lẽ chăm chú nhìn nàng.
Tình cảnh này, quen thuộc đến mức khiến người ta rùng mình: một năm trước, cũng là hai người bọn họ, ở khoảng cách gần thế này, trong tủ nhà họ Liễu.
Bên ngoài tủ, là Liễu Hợp Chu — lão già kia, hai chân treo lủng lẳng trên xà nhà, đong đưa trong gió.
Khi ấy không có sắc tình gì, thi thể bên ngoài tỏa ra mùi tử khí lợn cợn, trong không gian chật hẹp, tối tăm ấy, hắn chỉ chuyên chú nhìn vào mạch máu màu xanh trắng đang khẽ nhảy nơi cổ nàng. Chỉ nghĩ đến chuyện cô nương này không đổ một giọt máu nào mà đã thu xếp gọn gàng được tên cáo già quan ngũ phẩm kia, lòng hắn liền nảy lên một thoáng xung động, không kìm được.
Trong cơn suy nghĩ hỗn độn, Tiết Tiêu chợt nhớ đến điều gì đó, hàng mi khẽ run, rồi chủ động dời tầm mắt đi.
Mang theo vài phần ẩn ức, lại có vẻ như là hạ mình.
Lòng Hạ Sơn Nguyệt khẽ chấn động, ngay sau đó trong lồng ngực như có một bàn tay khổng lồ, thò vào giữa da thịt và xương cốt, xiết chặt lấy trái tim nàng từng nhịp, từng nhịp một.
Tiết Tiêu khẽ mở miệng, dường như định nói điều gì.
Lòng nàng cũng dần dâng lên, cảnh giác theo đó mà sinh: nếu Tiết Tiêu thực sự nói ra, nàng liền có thể dứt khoát, rõ ràng mà nói thẳng hết thảy, tránh cho hắn cũng tránh cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5057232/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.