Hạ Sơn Nguyệt tỉnh lại, đập vào mắt nàng đầu tiên là một mảng trắng mềm mại như tơ lụa.
Nàng chớp mắt mấy lần, lớp lông trắng ấy dần rõ nét, từ một mảnh mơ hồ như nhung mịn hiện rõ từng sợi lông vũ tỉ mỉ.
Chờ đã? Lông vũ?
Hạ Sơn Nguyệt chống một tay phía sau, vừa nhấc người dậy thì bất ngờ bị một chiếc đuôi dài quất mạnh vào mặt.
Đồng tử nàng không tự chủ được mà mở to, lập tức đối diện với một cái mỏ nhọn và đôi mắt mí lót.
Mắt to trừng mắt nhỏ, người và chim đều sửng sốt ngây người.
“Sơn Nguyệt!”
Con chim cất tiếng.
“Ừm?”
Hạ Sơn Nguyệt mơ màng đáp lại.
Giọng nàng mềm nhẹ, mang theo chút ngây ngẩn như vừa mới tỉnh mộng.
Con vẹt tên Tuyết Đoàn nghiêng đầu, đôi mắt nhỏ đảo vòng, lập tức giang cánh, phành phạch bay ra khỏi màn trướng, đậu lên vai một người đang ngồi gần đó, ngẩng cao đầu, đắc ý thu cánh lại, cặp vuốt nhỏ dậm nhè nhẹ lên vai rộng của nam nhân kia.
Chim kêu: “Sơn Nguyệt! Sơn Nguyệt!”
Vừa ồn ào vừa náo nhiệt.
Hạ Sơn Nguyệt một tay chống lên giường, tay kia vén mạnh màn trướng ra.
Trước mắt bỗng chốc sáng rõ.
Bốn phía khung cửa sổ đều đang mở rộng, cây táo gai cổ thụ ngoài viện nở đầy hoa phấn hồng, từng chùm hoa nhỏ bằng móng tay đong đưa theo gió xuân xôn xao của cuối xuân đầu hạ, theo gió lùa vào cửa sổ tây xá, bay lượn vài vòng giữa các đòn dông trên mái, cuối cùng rơi xuống bàn thư án.
Gần cửa sổ là một chiếc bàn dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5057231/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.