Trong lòng Hạ Sơn Nguyệt dâng lên một cảm giác khó tả.
Nam phủ này, một nơi hoang vắng ít người lai vãng, là nơi mà người nhà họ Tiết đều không muốn dọn đến.
Dẫu cho Nam phủ không phải miếng bánh ngọt, nhưng nếu không phải vì hiện tại Tiết Tiêu đang ở ngôi cao, chỉ sợ dù có nắm trong tay chứng cứ Lâm thị hành thích, muốn lấy đó ép buộc Tiết Trường Phong và Chúc thị cũng vô dụng!
Huống hồ, chứ đừng nói đến Nam phủ, ngay cả một ngói một gạch của Tiết gia, cũng chẳng có cơ hội đòi lại!
Ngón tay Hạ Sơn Nguyệt lạnh buốt, nàng duỗi bàn tay ra, phát hiện đầu ngón tay khẽ run rẩy.
Nàng cúi đầu che giấu cảm xúc, nhấp thêm một ngụm bạch trà Phổ Đà.
Trà đã nguội, uống vào có chút chát.
Nàng không giỏi an ủi người khác.
Chén trà này, giống như những lời mắc nghẹn trong cổ họng, vừa chát vừa khó nuốt.
Tiết Tiêu quay lưng đứng đó, lưng hơi cong, hai tay chống trên bàn gỗ, vai rộng eo thẳng, bả vai khẽ phập phồng, nhẹ tựa như một cánh lông bị gió thổi rối loạn.
Tâm trạng hắn không hề tốt.
Sau khi trưởng thành, hắn rất hiếm khi nhắc lại những ký ức năm xưa.
Bởi vì nhắc lại cũng vô ích, cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Nàng—”
“Ta—”
Cả hai cùng lúc cất lời.
Hạ Sơn Nguyệt hơi cúi mắt, cằm khẽ chạm vào cổ áo, làm một động tác “mời”.
Tiết Tiêu chậm rãi đứng thẳng, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như chim ưng săn mồi, giọng trầm thấp:
“Nàng không cần an ủi ta—Năm đó ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5024224/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.