Hạ Sơn Nguyệt cúi mình hành đại lễ, dáng vẻ so với hai lần gặp trước đã khác biệt rất nhiều.
Một mái tóc xanh biếc nay đã búi thành kiểu “tụ mã kế” của phụ nhân, vầng mây uốn lượn, lúc cúi đầu, những sợi lưu tô bạc điểm trên trâm khẽ khàng lay động, nhẹ nhàng lướt qua chiếc cổ ngọc mảnh mai.
Lưu tô bạc ấy chính là sính lễ mà Tiết gia gửi đến.
Đôi trâm mai bằng hoàng kim, bảo ngọc, lam bảo thạch và phỉ thúy, giá trị liên thành.
Trong khoảnh khắc nhỏ nhoi ấy, đồng tử của Tiết Tiêu khẽ co lại, rồi lại tựa như bị thiêu đốt mà tránh đi tầm mắt.
Nàng vốn không phải người ưa thích xa hoa cầu kỳ.
Theo lời bếp nhỏ, mỗi bữa nàng chỉ dùng hai món đơn giản, chẳng kén chọn hương vị hay nguyên liệu, ăn sạch sẽ từng chút; chính sảnh Nam phủ giờ chỉ có một chiếc giường, một tấm gương đồng vàng, một chiếc tủ gỗ cũ kỹ nhưng dùng liệu thượng hạng, toàn bộ Nam phủ trống trải, không chút dấu vết sinh hoạt, chẳng có hơi người, cũng chẳng có khói bếp, giản lược đến mức như một nơi ở tạm thời ghép lại, vậy mà nàng chẳng hề lên tiếng than vãn; vài lần chạm mặt trong phủ, nàng luôn chỉnh tề sạch sẽ, thanh đạm giản đơn, chưa từng thấy nàng đeo vàng dát ngọc.
Vậy mà đôi trâm mai này, e là vì hôm nay bái tế tông từ, yết kiến mẹ chồng, nàng mới cố ý mang lên.
Nàng cho rằng đây là vật Tiết gia ban cho nàng.
Vị đại nhân Ngự Sử cao lớn, kiêu hùng ấy lặng lẽ trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5024225/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.