Khi Hạ Sơn Nguyệt trở về Nam phủ, trời đã gần hoàng hôn.
Dưới cổng chính lẻ loi treo hai chiếc đèn lồng đỏ thẫm, trông vừa gượng gạo vừa hiu quạnh.
Cả phòng gác cổng lẫn tiền viện, hậu viện đều vắng vẻ, ngay cả hậu chiếu phòng—nơi luôn tấp nập người qua lại trong các phủ đệ quyền quý—cũng chỉ có lác đác hai ba ngọn nến thắp sáng hờ hững.
Toàn bộ phủ đệ yên tĩnh, trống trải, nhân khí thưa thớt, như thể chỉ cần cất giọng lớn hơn một chút, liền có thể nghe thấy tiếng vọng tầng tầng lớp lớp.
Hạ Sơn Nguyệt bước đi vội vã, xuyên qua hành lang gấp khúc, tiến về phía Trắc Thủy Bàn.
Trong đình giữa hồ, đèn lồng treo sáng trưng như ban ngày.
Không chút chần chừ, nàng nâng váy, sải bước lên cây cầu nhỏ uốn khúc dẫn vào đình.
Nàng vừa đặt chân lên cầu, bụi cây phía sau bỗng nhiên lay động.
Từ trong lùm cây thò ra hai cái đầu, một người trên vai còn mắc mấy cành lá thông nhỏ, một người tóc dính hai chiếc lá khô hơi úa vàng.
Người có lá thông nhỏ tựa tay vào thân cây, sững sờ hỏi: “Nàng… Nàng cứ thế mà đi vào?”
Người có lá khô trên đầu giật giật tóc, hừ nhẹ: “Chứ không thì sao? Ngươi cản nàng à?
Ngươi thử cản nàng đi—Lạc Phong Đại ca còn tranh nhau dâng sâm lát cho nàng đấy, có bản lĩnh thì ngươi đi cản đi.”
Lá thông nhỏ: … Hắn không có bản lĩnh, hắn không cản.
—
Tại đình giữa hồ, giữa đình còn dựng một tòa các lầu hai tầng, cả hai tầng đều sáng đèn, ánh nến lung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5024223/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.