Hoàng Kỳ vẫn nhớ rất rõ —— đêm đó.
Phía Đông phủ Tùng Giang, ngọn Phúc Thọ Sơn bất ngờ bốc lên một trận hỏa hoạn cực lớn.
Lửa cháy chừng nửa canh giờ, rồi bị cơn mưa rào đột ngột và gió Đông Nam thổi tạt mà tắt lịm.
Khi ấy, nhà họ Trình mới vừa đặt chân tới Tùng Giang, căn cơ chưa vững, gia tài chưa dày, trong nhà chỉ có hai nha hoàn và một bà già hầu hạ.
Mọi việc buôn bán, đều dựa vào sự chống lưng của lão tri phủ, miễn cưỡng mới đủ cơm ăn áo mặc.
Tám năm trước, cũng độ lập thu, trời nóng chẳng khác nào giữa hè.
Lão tri phủ thân chinh tới căn nhà cũ kỹ, chật hẹp, gấp gáp hạ lệnh:
“Lập tức đem hết tiền bạc, trang sức, châu báu trong nhà ra đây!
Thứ nào đổi được bạc thì đổi, thứ nào không đổi được thì mang đi cầm!
Không chừa lại cái gì!
Đem toàn bộ gia tài dốc hết vào một việc ——”
“Thần tiên giáng hạ!”
Lão tri phủ kích động đến run cả tay:
“Quý nhân kinh thành sắp tới Tùng Giang du ngoạn!
Toàn là công tử tiểu thư danh gia vọng tộc, thậm chí còn có cả hoàng thân quốc thích… Con trai nhà ngươi lanh lợi, ta đã đề cử nó vào hầu hạ!
Phải chuẩn bị sẵn rượu ngon nhất, thịt ngon nhất, món ăn ngon nhất, ngựa tốt nhất, nha hoàn đẹp nhất —— cái gì cũng phải là tốt nhất!
Đường sau này, ta đẩy một cái, ngươi tự phất cờ mà đi!”
Giọng nói đầy phấn khích của lão tri phủ, nghe ra lại lẫn chút gì đó là lạ —— như thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020198/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.