Hoàng Chi hớn hở rời đi, thoăn thoắt chạy tới chính sảnh Tri Mẫu Đường.
Đứng chực sẵn nơi hành lang chính, chính là đại nha hoàn bên cạnh Đoạn phu nhân —— Hoàng Kỳ.
Nét mặt nàng ta căng chặt, cả dãy hành lang ngày thường luôn rộn ràng, giờ lặng như tờ.
Hoàng Chi vô thức bước nhẹ chân, rụt cổ.
Hoàng Kỳ trầm giọng quát khẽ:
“Chạy loạn gì đó?!”
Hoàng Chi đảo mắt cười hì hì:
“Vốn định tới cáo trạng —— nhưng nghĩ phu nhân đang lo chuyện của biểu tiểu thư, chắc chẳng còn tâm trí đâu mà nghe.”
Hoàng Kỳ nhíu mày: “Cáo chuyện gì?”
“Hoàng Liên giúp Chu cô nương mang đồ vào viện!”
Hoàng Chi chớp chớp mắt: “Chuyện nhỏ thôi, phu nhân không vui, thì ta khỏi thưa nữa.”
Dù rất muốn thấy Hoàng Liên ăn đòn, nhưng so đo với một đứa con gái hèn mọn, lại đi đụng vào cơn giận của phu nhân, thì không đáng.
Hoàng Chi nói rồi định chuồn.
Hoàng Kỳ tiện miệng hỏi: “Mang thứ gì?”
“Ta chỉ biết có một con mèo gỗ, còn gì khác hay không, ta không rõ.”
protected text
Hoàng Kỳ nhíu mày sâu hơn: Mèo gỗ? Sao có thể như vậy.
Chu gia nhà ấy, mẹ mê con trai, con trai mê bạc, cha mê rượu, chỉ duy nhất không ai thương tiếc đứa con gái.
Cái nhà như vậy, đào đâu ra tâm tư chạm trổ mèo gỗ gửi vào phủ an ủi con gái?
Hoàng Kỳ trầm ngâm chốc lát, phẩy tay cho Hoàng Chi lui, lại gọi thêm một đại nha hoàn khác tới thay ca trực, sau đó lập tức xoay người đi nơi khác.
Màn đêm buông trĩu, sao thưa nhấp nháy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020197/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.