Chu Ly Nương nhất thời chưa hiểu rõ ý tứ của Hạ Sơn Nguyệt, còn chưa kịp ngẫm nghĩ, đã thấy dưới ánh trăng mờ, Hạ Sơn Nguyệt từng bước đi tới cửa, vừa đi vừa nói:
“Chắc là hôm trước, phải, chính là hôm trước thôi.
Một ngày như bao ngày khác, mấy vị tiểu thư nhà họ Trình theo lệ cũ mà lên tầng ba, cứ nghĩ rằng, buổi học hôm nay cũng chẳng khác gì những buổi học chán ngắt trước đây —— vẫn là vài cuốn cổ tịch, kinh thư.”
Hạ Sơn Nguyệt một lần nữa trở lại bên chiếc hòm, chậm rãi kéo nắp hòm vừa mở ra.
“Nào ngờ, hôm nay lại là một buổi học đặc biệt.”
Từ trong tay áo, nàng lấy ra một chiếc khăn lụa trắng, hai ngón tay nhẹ nhàng nhấc lên, cách lớp khăn lần lượt lấy ra từng thứ một —— những vật mà chỉ cần liếc mắt, cũng đủ khiến má đào ửng đỏ ——Lông lá mềm mại, trơn nhẵn bóng loáng, màu sắc rực rỡ muôn màu.
Sắc mặt Hạ Sơn Nguyệt chẳng chút thay đổi, từng món từng món xếp ngay ngắn trên mặt đất.
“Buổi học hôm nay, quả thực không tiện nói ra, nhưng lại rất thực dụng, nhất là dành cho mấy cô nương xuất thân chẳng cao nhưng dung nhan lại trẻ trung mỹ lệ —— có lẽ vị tiên sinh đảm nhiệm buổi học hôm đó, chính là dùng lời như vậy để mở màn.”
Chu Ly Nương hít vào từng ngụm khí lớn, lồng ngực trống rỗng như sụp đổ, chỉ có luồng kích thích mãnh liệt này mới miễn cưỡng duy trì được nhịp đập mong manh của trái tim.
Nàng không ngốc, nàng biết những thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020196/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.