Thiếu gia nhà họ Trình bị đá lăn quay, tứ chi chổng vó, thế nhưng không dám tỏ ra nửa phần thất thố.
Hắn lập tức lật người quỳ rạp xuống đất, không cầu xin, cũng không dám khóc than.
Chờ đến khi cơn giận của quý nhân dần nguôi, Trình Hành Cử nhịn nghẹn nơi cổ họng, dập đầu thình thịch:
“Chúc mừng quý nhân đại thắng trở về!
Quý nhân anh hùng hào kiệt, mưu sâu như biển, trí dũng song toàn, mới có thể hóa hiểm thành an, đem lũ tiện dân dám nghịch thiên phạm thượng ấy diệt sạch không chừa!”
Mấy lời này, chính là thứ quý nhân thích nghe nhất.
Trình Hành Cử bồi thêm một câu: “Chờ khi mọi chuyện lắng xuống, tiểu nhân lập tức mua cả dãy núi này, mời đạo trưởng tới lập đàn trấn yểm, vẽ bùa trấn quỷ, dùng bia đá khóa hồn!
Bắt hết hồn phách lũ tiện dân kia giam cầm dưới chân quý nhân, thiêu đốt tinh phách làm đèn sống, đời đời kiếp kiếp lấy mạng nuôi mạng, dâng hương phụng thờ quý nhân!
Tiểu nhân còn đem hết thịt xương tiện dân nghiền thành phân bón, trồng lên thật nhiều tử đằng, mỗi năm mỗi tháng dâng lên quý nhân thưởng lãm.”
Tiểu thư lệ chí cài trên đầu chuỗi tử đằng kết từ bảo thạch màu đỏ tím, hòa cùng lệ chí bên mắt và ánh bình minh nhô dần sau lưng, tỏa ra thứ ánh sáng diễm lệ tà mị.
Trình Hành Cử vội cúi rạp đầu.
Tiểu thư lệ chí lau sạch vết bẩn trên má, ngồi thẳng trên ghế thái sư, mũi chân nhỏ nhắn duỗi dài, mặt không đổi sắc nâng cằm Trình Hành Cử lên: “Con chó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020199/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.