Hắn bước vào phòng, liền trông thấy cô nương nọ đang gắng gượng chống tay lên vách tường, cả người chao đảo sắp ngã.
Đôi mắt nàng cháy rực tựa lửa hồng, tay cầm chặt một mảnh sứ vỡ, góc nhọn sắc bén, chỉ thẳng về phía hắn.
Quả thực, rất đẹp.
Là nét đẹp tựa lưỡi kiếm vừa ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.
Tuổi nàng còn nhỏ, nhiều nhất chỉ mười hai mười ba, thế nhưng đã mang khí thế sắc bén như thế.
Nghĩ đến mai sau trưởng thành, không khỏi cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi, nàng sẽ trở thành dạng mỹ nhân ra sao.
“Thông thường, phần lớn các cô nương đều lấy đầu nhọn đó chĩa vào cổ mình.”
Hắn cười nhạt.
Lực tay nàng siết chặt mảnh sứ thêm nữa, lòng bàn tay bị cứa rách, máu đỏ từ từ rỉ ra.
Hắn từng bước tiến lên, thần sắc ôn hòa: “Buông xuống đi, nếu ta thật sự có ý làm gì ngươi, sao phải đợi đến khi ngươi tỉnh lại? Hà tất đích thân sắc thuốc, đắp chăn dày, cẩn thận chăm sóc ngươi?”
Theo lẽ thường, đến nước này, thái độ của các cô nương sẽ dần dần mềm mỏng, đôi mắt bắt đầu hoe đỏ, ánh nhìn trở nên trống rỗng, cánh tay chầm chậm buông xuôi —— trở về dáng vẻ yếu mềm, mỏng manh như một con thú nhỏ vô trợ.
Theo lẽ thường, chỉ là, theo lẽ thường.
Song, ngay lúc hắn chuẩn bị nhấc chân tiến thêm một bước, liền nghe được thanh âm khàn đục tựa bát sứ mẻ của nàng, không mang theo chút cảm xúc nào.
“Ngươi dám lại gần, ta ắt giết ngươi.”
Không phải con thú nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020191/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.