Chuyện đổi tranh tạm gác sang bên, Tôn Ngũ gia lại nhắc đến chuyện chia hoa hồng, giọng điệu thong thả:
“Tranh của Chúc Tự Minh khó mô phỏng, mỗi bức tám lượng; còn nếu vớ được tranh chưa từng lộ diện của Thẩm Hoài Tán hoặc Chu Bỉnh Sơn, mỗi bức ta trả năm lượng.”
Thời kỳ phải rải bạc dò đường vào Trình gia đã qua từ lâu.
Hạ Sơn Nguyệt không quá bận tâm đến chuyện tám lượng hay năm lượng.
Tôn Ngũ gia xoay người lấy ra một bản khế ước đã soạn sẵn:
“Nếu không có gì thắc mắc, thì ký đi.”
Hạ Sơn Nguyệt cẩn thận xem từng điều khoản.
Kỳ thực cũng không quá rườm rà, liền cầm bút ký tên, ấn dấu tay.
Tiểu nhị sau lưng Tôn Ngũ gia buồn chán cúi đầu, lấy mũi giày đá mấy viên sỏi nhỏ.
Ký xong, Hạ Sơn Nguyệt lại cầm khế ước lên xem thêm lần nữa.
Đúng lúc ấy, từ phía sau bỗng vang lên tiếng vải vóc cọ xát kịch liệt, kèm theo tiếng “ưm ưm” bị bịt chặt trong miệng.
Ngay sau đó, có hai gã hộ viện lôi xềnh xệch một gã trai gầy gò, mặt mày trắng bệch đi tới.
Theo sau là một hộ viện khác, hai tay bưng một chậu than, bước nhanh qua khỏi rừng trúc xanh.
Trong chậu than, lửa cháy rực bập bùng, giữa đốm lửa xanh lam là tầng ngoài ngọn lửa cam đỏ cuồn cuộn.
Bàn tay cầm khế ước của Hạ Sơn Nguyệt thoáng dừng lại.
Tôn Ngũ gia tinh ý bắt ngay ánh mắt đó, thuận theo ánh nhìn của Hạ Sơn Nguyệt mà liếc sang.
Ngay khoảnh khắc ấy, tay hắn khẽ cử động trong ống tay áo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020190/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.