Tửu quán vô cùng bề thế, bốn mùa đều có chim về tụ hội, dòng nước trôi chảy róc rách, xuôi theo dòng nước là một đại sảnh rộng mở, được bao bọc bởi rừng trúc xanh um tươi tốt.
Lách qua rừng trúc, Hạ Sơn Nguyệt cởi chiếc áo choàng vải thô, đưa cho tiểu nhị đang đứng chờ sẵn.
Ánh mắt nàng lướt qua chiếc bàn dài làm từ đá cẩm thạch núi Thương Sơn, phía sau bàn là một nam nhân khoác áo dài màu lam thẫm, đầu đội khăn Nho sinh cùng màu, tóc búi gọn gàng, cố định bằng một cây trâm ngọc trắng.
Một tay hắn nắm chặt cối đá ngọc, tay còn lại cầm chày ngọc tinh xảo, từ tốn nghiền từng viên khoáng thạch——là đá khổng tước.
Trên bàn vẫn còn rải rác hơn chục viên đá khổng tước lớn nhỏ, sắc xanh thẳm lóng lánh, dưới ánh nến phản chiếu lại giống như những sợi lông đuôi chim công rực rỡ nhất.
“Ngũ gia.”
Hạ Sơn Nguyệt hơi cúi đầu, kính cẩn chào.
Vương Nhị Nương hiếm khi không chửi thề, nhưng giọng điệu quê mùa vẫn không thay đổi: “Ngũ gia!”
Giọng địa phương này nghe có vẻ hống hách, nhưng thực chất, Vương Nhị Nương đã lâu lắm rồi mới tỏ ra ngoan ngoãn, nhũn nhặn như vậy.
Nam nhân kia ngẩng đầu, lộ ra gương mặt gầy gò, đường nét sắc sảo, khó đoán tuổi thực, chỉ biết rằng không còn trẻ trung non nớt.
Những nếp nhăn nơi khóe mắt lộ rõ dấu vết của năm tháng, có lẽ ba mươi, cũng có thể đã qua bốn mươi.
Tiểu nhị bên cạnh cúi người dâng lên một tấm khăn lụa, hắn nhận lấy, nhẹ nhàng lau tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020189/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.