Giữa trưa hôm sau, sau khi dùng bữa trưa, cơm canh tại trạm dịch vô cùng đạm bạc, một mặn một chay, món mặn là thịt kho tương, cắt thành từng miếng nhỏ, dùng sợi cỏ tranh buộc chặt rồi hầm cho mềm nhừ.
Nhưng Hạ Sơn Nguyệt chưa từng ăn thịt đỏ.
Vương Nhị Nương cứ thế nhét cho nàng hai phần, ăn no đến chán ngấy, bèn xỏ chân ngồi ngoài cửa, vừa mơ màng xỉa răng vừa thở dài:
“Lão nương còn thèm ăn cua.”
Lời vừa dứt, cua đã đến.
Tiểu nha đầu Hoàng Chi từ phủ Trình tươi cười rạng rỡ, lễ phép nói:
“Lão gia nhà tôi nghe nói Hạ cô nương xuất thân từ phố Sơn Đường, phủ Tô Châu, liền đồng ý ngay.
Đặc biệt dặn dò hôm nay phải chuẩn bị xe bò đến đón cho ra dáng.”
Loại tin vui này, thông lệ phải thưởng.
Vị Hạ cô nương này vốn ra tay hào phóng.
Lần đầu gặp, liền thưởng một mảnh bạc nhỏ cỡ móng tay út.
Lần đến đưa cơm, lại được ban cho đôi khuyên tai bạc hình hoa đinh hương.
Hôm nay đến báo tin lành, ắt hẳn sẽ có món hậu hĩnh.
Hoàng Chi cứ thế mà chờ.
Chờ Hạ Sơn Nguyệt thong thả thu xếp hành trang, chờ nàng yên vị trên xe bò, chờ nàng bước qua cửa lớn nhà họ Trình… nhưng mãi vẫn chẳng thấy thưởng.
Hoàng Chi sốt ruột, nhưng lại không tiện mở miệng đòi, chỉ đành cắn răng đi sát theo sau bóng dáng thon dài yểu điệu của Hạ Sơn Nguyệt.
Có người càng gấp, càng lặng lẽ đổ mồ hôi sau lưng.
Có người càng gấp, càng như ống trúc đổ hạt đậu, nói không dứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020192/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.