Một mảnh lại một mảnh, Mặc kiếm vỡ nát rơi trên mặt đất.
Vô cớ mà có chút bi thương.
Mặc Nhận hoảng hốt cảm thấy đó là chính mình, là bản thân y vỡ thành vô số mảnh nhỏ, rơi xuống nền đất lạnh, quanh thân là huyết bùn, cỏ dại cùng ánh trăng mờ ảo như sương.
Nhưng y không rơi xuống đất, y được Sở Ngôn ôm vào lòng. Sắc mặt chủ thượng thật khó coi, hai tay ôm y đều phát run, như thể chủ thượng mới là người trúng độc.
Ngay sau đó, miệng mũi y đều bị Sở Ngôn dùng tay áo che lại, y nghe được giọng nói khàn khàn của chủ thượng bên tai: "Bế khí."
"..." Mặc Nhận ánh mắt tan rã, há miệng thở gấp, hô hấp rối loạn. Độc tố lan ra khắp kinh lạc tạng phủ, y đã không thể nào bế khí.
Sở Ngôn cắn răng, vội vàng ôm y rời khỏi phạm vi khói độc, ngồi xuống tại chỗ, đỡ đầu Mặc Nhận tựa lên vai mình, tịnh chỉ vận công điểm huyệt để cầm máu phong độc.
... Nhưng căn bản không thể phong được.
Mặc Nhận ở quá lâu trong khu vực có độc, lại luôn toàn lực vận chuyển nội tức, độc tố lan ra toàn thân, còn biết phong vào đâu?
Mà cũng không rõ là vì độc, hay là vì vết thương trên người Mặc Nhận quá sâu, máu cứ chảy mãi không ngừng.
Cánh môi Sở Ngôn không khống chế được mà phát run... Chất lỏng sền sệt ấm nóng vấy đầy tay hắn nhanh chóng lạnh đi, xung quanh đều là mùi máu, sinh mệnh của người trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhan/3589817/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.