"Được, ta sẽ nhớ kỹ ngươi." Yến Lạc nhìn một cái Bạch Hoa thật sâu, xoay người đi.
Giáo chủ tựa dường như có chút chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn đưa lưng về phía người yêu gã đến sâu đậm, chân bước một bước.
Một trận gió thổi qua.
Lá cây đong đưa, như tiếng gầm gừ của một loài dị thú, che giấu một tia kiếm ý.
—— Cơ hội chỉ trong khoảnh khắc, lưỡi kiếm sắc trượt khỏi vỏ kiếm đen nhánh.
Nháy mắt, lưỡi kiếm vô thanh giấu mình trong bóng đêm mênh mông.
Kiếm này sinh ra là để ám sát, nhanh như lôi điện, ma mị như ảnh, chém rách màn đêm tĩnh lặng.
Bước chân Yến Lạc khựng lại, đồng tử co rút, quay đầu thốt nhiên quát lên: "Ai!?"
Đáp lời gã là một đạo kiếm quang.
Một khắc phong lôi kích động, hai bóng người đan xen. Máu che tầm mắt, vài giọng máu đỏ tươi bắn ra, rơi xuống ngọn cỏ.
Sương đêm như biển, mây che khuất ánh trăng.
"Hự... Khụ!"
Yến Lạc hai mắt trợn trừng, một bên đầu gối đập xuống đất. Trên vai trái gã chôn một mũi kiếm, máu nhanh chóng lan rộng.
Một thanh kiếm giấu trong tay áo trượt ra, cản lại lưỡi kiếm đang cố gắng đoạt mạng gã.
Mặc Nhận bình tĩnh, giấu mặt trong bóng tối, hai chân đạp lên thân cây, mượn lực vọt lên. Một kiếm rồi nội lực ngoại lực đều toàn vẹn, trực tiếp ép Yến Lạc khụy xuống, gã chắc chắn trọng thương.
Nhưng chung quy... vẫn không thể một kích tất sát.
Đối với sát thủ ẩn nhẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhan/3589816/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.