Mặc Nhận không chút do dự nhảy qua tường thành.
Mắt y sáng ngời, nương theo bóng cây lúc thưa lúc rậm mà che đậy thân ảnh, lặng lẽ bám theo.
Khinh công của Mặc Nhận thiên về ẩn thân, kiếp trước đã qua nhiều năm mài giũa, đạt tới trình độ lướt gió mà đi. Hiện tại y cực kỳ cẩn trọng, thế nhưng bước chân vẫn nhẹ tênh, không kinh động đến một cánh chim, rất nhanh đã đuổi kịp Bạch Hoa và hai gã áo đen. Ba người kia vội vàng rời đường lớn, trong bóng đêm rẽ vào một lối nhỏ, dừng lại.
Mặc Nhận im lặng dán vào một gốc cổ thụ, che giấu hơi thở, cẩn thận đánh giá xung quanh.
Nơi này cây cối um tùm, không có dân cư. Cỏ dại trên mặt đất có chỗ chỉ đến đế giày, có chỗ cao ngang bắp chân, gió thổi một trận, lá cây ngọn cỏ nhất loạt đong đưa, phát ra âm thanh rào rạt dọa người. Bốn phía tối đen, giơ tay không thấy rõ năm ngón, không khí thật sự âm trầm đáng sợ, lúc này dù có yêu ma quỷ quái xông ra cũng không có gì lạ.
Nghĩ đến đây, từ dưới bóng cây tối om lại thật sự có một bóng người xuất hiện, vô thanh vô thức đứng phía xa xa.
Kẻ đó cũng một thân đen tuyền dày nặng, áo choàng phủ kín người, không nhìn thấy mặt mũi.
Mặc Nhận nghe thấy tiếng hai gã áo đen đưa Bạch Hoa đến đây tháo mặt nạ xuống, ôm quyền hạ giọng nói với kẻ trước mặt: "Bái kiến Yến Giáo chủ, hai huynh đệ chúng ta phụng mệnh Tề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhan/3589815/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.