Lúc mưa còn chưa tạnh, Mặc Nhận cũng giống như Điện chủ, ngồi dựa cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Y đã thay ra bộ y phục thêu mây bạc có mấy phần tương tự với Cửu Trọng Điện chủ, hiện giờ chỉ mặc một thân thuần đen như lúc bình thường. Y xếp gọn y phục mà Sở Ngôn ban cho, yên lặng ôm vào trong ngực, giống như lưu luyến chút dịu dàng còn sót lại.
Thật ra, Mặc thị vệ tự nhận mình dung mạo tầm thường là một nhận thức không khách quan lắm.
Đúng là ngũ quan của y không hề mỹ lệ hào nhoáng, thậm chí có chút nhạt nhẽo. Nhưng thay vì nói y không đẹp, nên nói chữ "đẹp" này khiến y mất đi mấy phần khí khái.
Có lẽ là vì y giống một thanh kiếm, ở trước mặt chủ thượng vừa biết điều, vừa ngoan ngoãn, nhưng trong xương cốt vẫn là một mảnh kim loại cứng cỏi lạnh lẽo.
Thân kiếm có thể nứt, có thể vỡ, lại không thể cong. Kiếm phong nếu mài thành dáng vẻ mềm mại nhu mì sẽ đánh mất sự sắc sảo bức người.
Khi xuất kiếm, y sẽ trở nên cực lạnh, cực sắc.
Mà khi thu kiếm, mặt mày trầm lặng thả lỏng, phảng phất như được bao phủ bởi sắc tuyết tinh khiết trên đỉnh Thương Sơn.
Hỏi sao không khiến người ta động lòng?
Mặc Nhận lặng lẽ ôm bộ xiêm y, thất thần nhìn trời mây bên ngoài cửa sổ.
Mưa tạnh, đáy mắt y tựa như lại có một trận mưa bụi lất phất, dần dần, mưa bay hóa thành tuyết.
... Nếu
Trong khoảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhan/3589814/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.