Thư phòng của Mặc Vương phủ. Vũ Mặc tay cầm thư pháp. Trông hắn bình tĩnh. Tiếng chân của nữ tử đi đến liền khiến hắn giật mình.
"Mặc Vương"
Ha. Không ngờ Vũ Mặc ta lại nhận nhầm nàng ấy cơ đấy. Trông gà hóa cuốc.
"Cố Lạc Miên?"
Cố Lạc Miên từ sau đêm đó đã trở về Mặc Vương phủ. Tính tình cũng thay đổi, cùng lăm cả ngày đi đi lại lại trong phủ chưa đến ba lần. Vũ Mặc giấu chuyện Cố Lạc Miên và Cố Khinh Ưu là có dụng ý. Không phải riêng hắn, Cố Lạc Miên cũng đồng ý chuyện này. Nàng ta biết chuyện Bắc Quốc định làm trái lại khế ước, nhưng vẫn mảy may không một chút quan tâm. Không biết hôm nay chủ động đến tìm ta là có chuyện gì.
"Ngày kia, Cố Vương sẽ đến Nam Quốc. Ta muốn đi cùng ngươi"
Vũ Mặc đặt cuốn sách trên tay xuống, nhìn Lạc Miên nghi ngờ. Nàng ta bây giờ là kẻ có tội, chỉ là được Vũ Mặc giữ lại nên mới có thể đứng đấy. Vậy mà bây giờ là đưa ra yêu cầu với hắn. Rốt cuộc thì nữ nhân này đến lúc này vẫn còn suy tính gì trong đầu vậy chứ?
"Cố Lạc Miên ta là khế ước. Nhắc đến thỏa hiệp giữa hai nước, ta không thể có mặt sao?"
Không sai, Cố Lạc Miên chính là Bắc Quốc đưa đến hòa thân. Bây giờ Bắc Quốc tạo phản, nàng ta tất nhiên chính là minh chứng sống. Điều này không thể phủ nhận.
Cố Lạc Miên quay lưng, định bước đi, không quên nói: "Ngươi vốn không ham hư danh, vậy thì vì thứ gì lại vứt bỏ đi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-dao-doc-phi/963096/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.