Chẳng mấy chốc đã đến những ngày hè chói chang của năm học thứ 2, Hồ Đào đến nhà Lâm Hướng Tự ăn cơm, cùng anh đợi kết quả cuộc thi SAT. Cô gắp cho mình một miếng khoai tây, cố làm ra vẻ từ tốn chậm rãi ăn cho hết. Sau khi cúp máy, Lâm Hướng Tự mang bộ mặt chán nản đi đến bên cạnh Hồ Đào khiến cô quẳng vội vẻ thục nữ ra sau gáy, nuốt ực một cái rồi trợn mắt nhìn Lâm Hướng Tự, không biết nói gì để an ủi anh.
Hai người mắt to mắt bé nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Lâm Hướng Tự cười trước.
“Một trăm trên một trăm. Điểm tuyệt đối luôn. Hồ Đào, cảm ơn em.”
Hồ Đào vẫn chưa phục hồi tinh thần, cô ngơ ngác nhìn chàng thiếu niên anh tuấn cao lớn trước mặt. Bỗng nhiên cô nhớ lại ngày đầu hai người gặp nhau. Đó là ngày khai giảng của sáu năm về trước, cả cô và anh đều đi muộn nên bị nhốt ngoài cổng trường. Chính Lâm Hướng Tự đã để nghị leo qua hàng rào để vào trong. Hồ Đào vẫn nhớ rõ tình cảnh xảy ra lúc ấy. Anh Leo lên tường, hai chân dài ngoằng đung đưa qua lại, gương mặt hướng về phía cô nở nụ cười.
Bầu trời tháng chín cao vút, trong xanh như được gột rửa sạch sẽ. Nhành cây ngô đồng bên cạnh anh khẽ đong đưa theo gió, phiến lá xanh mướt như tuổi trẻ của họ.
Ánh nắng xiên xiên rọi qua sườn mặt Lâm Hướng Tự như phủ lên anh một tầng hào quang rực rỡ. Khi ấy Hồ Đào chỉ nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-cho-thoi-gian-tinh-lang-nhu-bien/3083826/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.