Nói xong, Hồ Đào mở miệng thật lớn, nhanh chóng giải quyết hết chỗ kẹo đường trong tay, có vẻ vẫn chưa đủ thoả mãn, lè lưỡi liếm nốt chỗ đường còn sót lại trên que gỗ.
“Thế nào? Rất đơn giản đúng không? Anh muốn thử không em mời?”
Lâm Hướng Tự nhìn hành động trẻ con của Hồ Đào khoé miệng bất giác cong cong, vẽ lên một nụ cười trên gương mặt u ám.
Hồ Đào nhìn nụ cười từ từ hiện lên trên khuôn mặt anh, bàn tay đang vung vẩy trong không khí khựng lại. Cô ngơ ngác nhìn anh, trong lòng không hiểu sao lại nhộn nhạo nóng rực, suýt nữa đã bị cảm giác không thể giải thích này làm cho cảm động đến mức rơi nước mắt.
Hồ Đào biết, nụ cười này là Lâm Hướng Tự dành cho cô. Vì người con gái ăn hết “không vui”, ngớ ngẩn khua chân múa tay này nên anh mới cười.
Hai người không đi xe bus, tự hiểu với nhau việc đi bộ để đưa Hồ Đào về. Chiều hè đã buông xuống, ráng trời hồng phía xa lúc đậm lúc nhạt, chim nhạn từng bầy từng bây vỗ cánh bay qua, phủ lên hai con người mang đầy tâm trạng. Nhưng Hồ Đào cảm thấy sự im lặng đã vơi bớt đi sự nặng nề lúc trước, chắc hẳn Lâm Hướng Tự đã nhẹ nhõm đi phần nào.
Đi đến dưới chân toà nhà, Hồ Đào đứng lại: “Em tự lên được.”
Cô phất tay nói lời tạm biệt với Lâm Hướng Tự, xoay người bước đi. Chưa đi được mấy bước gió đã thổi qua, Hồ Đào mơ hồ cảm thấy toàn thân lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-cho-thoi-gian-tinh-lang-nhu-bien/3083824/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.