Hồ Đào trải qua năm thứ hai đại học chẳng mấy yên ổn. Rốt cuộc cô cũng được chọn vào đội nhảy của trường học, giáo viên còn đặc biệt đồng ý trong buổi biểu diễn sẽ cho cô một phân đoạn múa đơn. Lúc còn nhỏ, Hồ Đào bởi vì quá khứ và thành tích kém đến tệ hại của mình mà luôn cảm thấy tự ti trước Lâm Hướng Tự. Nhiều năm như vậy trôi qua, cô vẫn tự thôi miên bản thân rằng mình không xứng với Lâm Hướng Tự, anh là niềm tự hào của mọi người. Lúc này đây, rốt cuộc cô đã có thể dựa vào sự cố gắng nỗ lực của mình, kiêu ngạo đứng trước mặt anh. Nhưng niềm vui này cũng chỉ trong nháy mắt, bởi vì Hồ Đào nhận được điện thoại của Lâm Hướng Tự, anh nói rằng mình đã quyết định ở bên Hàn Dư Tiếu.
Trong giây phút ấy, Hồ Đào thậm chí còn kinh ngạc về sự bình tĩnh của bản thân. Trước đây khi Lâm Hướng Tự giới thiệu Từ Thủy Mặc cho mình, bản thân cô đã thiếu chút nữa bỏ chạy, không muốn đối mặt với sự thật. Hôm ấy là một ngày trời nóng như thêu đốt, cô rốt cuộc cũng nhận được bưu thiếp của Lâm Hướng Tự gửi cho mình khi tham gia cuộc thi toán học Olympic ở Bắc Kinh, phía trên có viết lời bài hát mà cô thích nhất: “Chỉ mong đôi mắt của em chỉ nhìn thấy những nụ rạng rỡ, chỉ mong mỗi một giọt nước mắt em rơi xuống đều làm cho người ta cảm động…”
Cô vui vẻ chạy đến trường học tìm anh, nhìn thấy anh cùng với một cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-cho-thoi-gian-tinh-lang-nhu-bien/3083828/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.