Chu Thích Hoài lái xe rất cẩn thận.
Nhưng rất chậm.
Mặc Đồng ngồi ở ghế cạnh tay lái, tim đập thịch thịch. Lúc mỉm cười, lúc đỏ mặt; trên khuôn mặt luôn thanh thanh đạm đạm thật khó có được nhiều biểu cảm phong phú như vậy.
Chu Thích Hoài cố hết sức giữ vững bản thân, không nhìn đến cậu thiếu niên bên cạnh.
Đã đến nước này, anh ta, làm sao rút lui được?
Trong không gian nho nhỏ của chiếc xe, hai người chỉ cách nhau vài tấc, nhưng, tiệm hành tiệm viễn [1].
Nhưng mà, Mặc Đồng không biết.
Cuối cùng, xe đến trước cổng viện điều dưỡng.
Chu Thích Hoài cũng không lập tức xuống xe, nhưng lại đốt một điếu thuốc, chậm rãi rít.
Giữa làn khói, đôi mắt đen lay láy của cậu thiếu niên nhìn sang, có chút kinh ngạc.
Một lát sau, Chu Thích Hoài dập thuốc, gọi:
“Mặc Đồng?”
“Uhm?”
“Chúng ta, đi thôi.”
Đứng trước phòng 306, Mặc Đồng gõ cửa, sau đó mở cửa bước vào.
Chu Thích Hoài cũng cùng bước vào.
Người đàn ông trong phòng mỉm cười nhìn sang.
Chu Thích Hoài tiến đến từng bước từng bước một.
Nụ cười trên mặt người đàn ông biến mất từng chút từng chút một, sự kinh ngạc cùng rất nhiều rất nhiều những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời khác dần dần dần dần hiện lên.
Suốt mười sáu năm ròng, đây là lần đầu tiên Chu Thích Hoài nhìn thấy ông.
Từ sau khi tìm được ông, anh ta vẫn chưa đến gặp ông.
Người ta nói ‘cận tình tình khiếp’ [2], nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-chi-dong/2203181/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.