Mặc Đồng cho rằng, ngày sẽ cứ mãi như vậy mà trôi qua.
Có lẽ là, tận đáy lòng cậu mong rằng ngày sẽ cứ mãi như vậy mà trôi qua.
Cậu nghĩ, hay là, qua vài ngày nữa, có lẽ sẽ mang Chu Thích Hoài đến giới thiệu với Cha, đem quan hệ của hai người nói cho Cha nghe, mong Cha thông cảm.
Cậu cho rằng, tất cả đều khác rồi.
Tất cả quả thật đều đã khác rồi.
Chỉ là, không phải cái dạng ‘khác’ mà cậu nghĩ.
Lại một tối cuối tuần, khi Chu Thích Hoài trở về, Mặc Đồng cũng như mọi lần, ở trong phòng khách vừa đọc sách vừa đợi anh ta.
Anh ta vừa bước vào, Mặc Đồng đã phát hiện sự khác thường của anh ta.
Cả người anh ta nồng nặc mùi rượu, quần áo cũng có chút xộc xệch, cổ áo mở hết nửa, tóc rối tung, mắt đỏ ngầu nhìn cậu.
Mặc Đồng đột nhiên có chút sợ hãi; Chu Thích Hoài này, cậu hoàn toàn không nhận biết.
Cậu thật ra đến tận bây giờ vẫn chưa thật sự biết rõ Chu Thích Hoài; anh ta giống như ngọn núi bị làn sương mù dày đặc quấn quanh, nhưng thỉnh thoảng, vẫn có thể trông thấy một góc núi.
Nhưng vị Chu Thích Hoài này, cậu hoàn toàn không nhận biết.
Chu Thích Hoài mắt say mông lung nhìn cậu thiếu niên.
Lòng nhưng lại rất tỉnh táo.
Cậu thiếu niên kia mặc chiếc áo rộng có mũ màu trắng, khoác một chiếc áo jeans ngắn xanh dương, quần jeans cùng màu, thanh tân như thể một ngọn trúc.
Mi thanh mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-chi-dong/2203179/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.