Gió nhẹ nhàng thổi, cát nhẹ nhàng lăn.
Giống như là sau những ngày mưa dài, sẽ là một ngày nắng, nhưng ở đây là bão cát.
Nhiệt độ trong hang động dần dần tăng lên, Ngu Ngốc bị hun nóng, cuối cùng tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên cậu làm là nhìn bé gái trong ngực...
“Hô... Hô... Hô…” (tiếng thở)
Nó vẫn cần ngủ nhiều hơn a.
Ngu Ngốc buông lỏng một hơi, nhìn bốn phía. Hang động vô cùng vắng vẻ, trừ đống lửa đã tắt nơi chân, không có đồ vật nào phát sáng.
Mơ... ?
Ngu Ngốc lại nhìn lần nữa, trừ cậu và đứa bé ra thì không có bất kỳ người sống nào.
Xem ra đây là một giấc mơ.
Ngu Ngốc phủi lớp bụi nơi người, định ngồi dậy. Lúc cậu đứng lên, một thứ gì đó từ nơi ngực cậu rơi xuống.
Đây là một đôi giày.
Một đôi giày vải trắng được may một cách cẩn thận. Trừ cái đó ra, còn có một phông thư.
Là ai làm đôi giày này?
Nghĩ đến điều này, Ngu Ngốc nhớ lại tối qua, cô gái giấu mặt dưới lớp mũ trùm bên cạnh mình dùng kim may cái gì đó.
Chẳng lẽ không phải là mơ sao?
Ngu Ngốc cầm đôi giày kia, thử đeo nơi chân. Vừa vặn, cực kì vừa vặn. So với đôi giày cỏ rách rưới trước kia, thật là dễ chịu hơn nhiều. Tuy nhìn giống như vải mềm, nhưng khi đi thì cảm giác cực kì cứng rắn, không có chút nào cảm giác nóng hay lạnh nơi chân. Cũng không biết đây là loại vải gì?
Thử nghiệm một lúc, Ngu Ngốc mới nhặt lá thư lên. Đương nhiên, cậu chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-vu-em/1095957/quyen-1-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.