“Kiếm thứ hai, tên là Trùng Minh. Lúc ra chiêu hư hư thực thực, khiến cho người ta không thể phân biệt thật giả. Chân lý của kiếm này là tuỳ thời có thể biến giả thành thật, biến thật thành giả. Nhớ kỹ, cái gọi là chiến đấu, là xem kiếm ai chuẩn xác hơn, đâm vào thân thể đối phương nhiều hơn. Mà không phải là so sánh một đấm có thể đánh nát tảng đá lớn như thế nào, một chân có thể dẫm ra hố to bao nhiêu. Mặc kệ đối phương mạnh cỡ nào, chỉ cần nhóc có thể đảm bảo kiếm của mình có thể lừa gạt đối phương, có thể đâm vào đối phương trước khi bị đối phương đâm, vậy là nhóc thắng.” 
Câu nói này Ngu Ngốc nhớ kỹ, đây là luật lệ để sinh tồn, là thứ cậu thành thạo và khắc sâu nhất. 
“Kiếm thứ ba, Hạ Lam, kiếm thế như bão táp. Có thể giúp nhóc lấy ít địch nhiều.” 
“Kiếm thứ tư, Luyến Tình. Nếu như giết không chết đối phương, vậy liền quấn lấy đối phương.” 
“Kiếm thứ năm, Lạc Diệp. Đây là một sát chiêu. Tinh túy của kiếm này là dù cho có mưa gió có mạnh thế nào cũng không thể chém đứt lá rụng. Trên đây, là “sáu kiếm” của kiếm pháp.” 
Ngón tay của cô gái múa may trước mặt Ngu Ngốc, Ngu Ngốc từ lúc chào đời đến giờ biết đến khái niệm chiến đấu, cũng là lần đầu tiên lĩnh hội ảo diệu trong đó. Thế nhưng với cậu mà nói, thứ trước mắt thật sự là quá phức tạp, đối với một kẻ từ nhỏ đến lớn đều sống như một con chuột mà nói, cái gọi là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-vu-em/1095956/quyen-1-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.