Vương Chí Quân khinh thường ngắt lời anh: 
"Nói sớm một tiếng không phải xong rồi sao? Còn bày đặt nói nhảm nhiều như thế, cứ phải ép chúng tôi chửi anh mới thấy vừa lòng, đúng là cái đồ cứng đầu!" 
Tiếp theo đó, Vương Chí Quân liền cúp điện thoại, quay đầu hướng về phía Vương Diễm Lệ, hai người làm một dấu tay với nhau. 
"Thành công giải quyết rồi, tối nay Lâm Thiệu Huy sẽ mang tiền đến cho chúng ta.” 
"Lần này, chúng ta có thể được chia hơn ba trăm ngàn đô nha!" 
Vương Diễm Lệ mừng rỡ tính toán. 
"Cô à, mới có ba trăm ngàn mà cô đã vui mừng đến vậy rồi hay sao, cũng quá không có tiền đồ rồi? Sau này cháu còn muốn kiếm chác nhiều hơn từ nó nữa cơ đấy!" 
Vương Hữu Tài bất ngờ lườm anh ta một cái: 
"Mày còn không biết xấu hổ mà nói, mới có một tháng mà mày đã đem tất cả tiền phung phí cạn sạch, sao tao lại sinh ra một thằng sao chổi như mày chứ?" 
"Mày thật sự xem Lâm Thiệu Huy là cái ngân hàng của mày hả? Sớm muộn gì cũng sẽ đến một ngày nó hết sạch tiền, đến lúc đó nó không có tiền cho mày, để tao xem lúc đó mày làm thế nào!" 
Vương Diễm Lệ cũng giả vờ giả vịt nói: 
"Đúng vậy nha Chí Quân, sau này cháu không nên dính dáng đến bài bạc nữa, giữ tiền lại mở cái gì đó mà làm ăn kinh doanh, sớm muộn gì thằng nhóc đó cũng bị chúng ta lột sạch tiền, lúc đó thì phải làm sao bây giờ." 
Vương Chí Quân bây giờ làm gì còn nghe 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-sieu-cuong-cua-the-gioi-hac-am/926496/chuong-1648.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.