Sau đó, Vương Diễm Lệ liền chay theo bước chân của Vương Chí Quân, nhanh chóng rời đi.
Từ Hữu Dung càng cảm thấy lo lắng hơn, vội vàng gọi một chiếc xe taxi đuổi theo bọn họ.
Tới điểm hẹn thì phát hiện Lâm Thiệu Huy chờ đợi đã lâu.
Thấy Lâm Thiệu Huy đến nhanh như vậy, Vương Chí Quân lập tức nở nụ cười lạnh:
"Tới nhanh như vậy á, có phải là sợ đến vỡ mật rồi hay không? Ha ha ha!"
Anh ta thấy Lâm Thiệu Huy đến nhanh như vậy, còn tưởng rằng Lâm Thiệu Huy sợ hãi cơ đấy.
Chẳng qua là chẳng biết tại sao!
Vương Diễm Lệ nhìn Lâm Thiệu Huy lúc này, bỗng cảm thấy có chút không đúng lắm.
Nhất là nụ cười trên mặt anh, cực kỳ đáng sợ!
Cả người tạo cho đối phương của anh cảm giác vô cùng khiếp sợ.
Chỉ bằng một cái liếc mắt, bà ta đã cảm thấy một chút không lành!
Mà lúc này, Lâm Thiệu Huy cũng đang nhìn chằm chằm vào Vương Chí Quân ở trước mặt.
"Xem ra các người đã thực sự đem lời tôi nói như gió thoảng bên tai rồi, nhìn tôi giống loại người dễ bị bắt nạt lắm hả?"
"Không sai!"
Vương Chí Quân hừ lạnh một tiếng, cực kỳ phách lối nói:
"Cậu không những không dễ bắt nạt, mà còn chính là một kẻ bất tài vô dụng! Tôi muốn cậu đưa tiền cho tôi, cậu buộc phải cho!"
"Câu trả lời này đã khiến cậu hài lòng hay chưa?"
Lâm Thiệu Huy thở dài một hơi, lắc đầu một cái đầy bất lực:
"Tầm này không còn lời nào để nói nữa! Là các người ép tôi không có sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-sieu-cuong-cua-the-gioi-hac-am/926497/chuong-1649.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.