“Ngoài thành, quân của nhà họ Mã cũng có rất nhiều người mắc bệnh, thậtsự là ông trời có mắt, khiến cho bọn họ bị vây ở đây, hừ, cầu cho dịchhạch giết hết tất cả bọn chúng đi!”
Tứ Cửu cầm giỏ trúc, nghe thấychuyện đó liền kích động chạy tới thông báo tin tức. Nhưng thấy ta thầnsắc không tốt, liền im miệng không kể nữa. Lương Sơn Bá khẽ nhíu mày,nghiêm khắc răn dạy hắn: “Tứ Cửu, ông trời đức hiếu sinh, ngươi làm saocó thể tùy tiện nguyền rủa người khác?”
“Nhưng mà bọn hắn…”
“Bọn họ cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, có ai nguyện ý xa nhà, đi chết ởnơi đất khách quê người đâu?” Ta lắc lắc đầu, Tứ Cửu cũng biết bản thânsai rồi, liền dừng một chút, sau đó không nhịn được nói tiếp, “Mặc kệ ra sao, thừa dịp tất cả quan binh của bọn họ đều bệnh nặng, chúng ta vừavặn có thể đánh đuổi bọn họ đi. Những người này đều không phải ngườitốt, dám đem người chúng ta cử ra ngoài mua lương thực giết chết! Nhấtđịnh phải để bọn chúng cũng phải chịu một cái giá đắt! Diệp công tử,người đừng vì có quan hệ thân thiết với Mã Văn Tài, mà tha cho bọn họ,vừa rồi ta đã thấy ngươi lén sai người thu thập thảo dược. Ta nói chongươi biết, ngươi cũng phải suy nghĩ cho vị huynh trưởng ốm yếu củangươi, hắn đã mất nhiều máu như vậy, lại còn phải đi cứu mấy binh línhngoài thành, mạng của hắn, chỉ sợ cũng không giữ được đâu!”
“TứCửu!” Lương Sơn Bá nhíu mày. Ta không nghĩ tới hành động của bản thânlại bị Tứ Cửu bắt gặp, trong lúc nhất thời có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-van-tai-nguoi-dang-danh-don/1611776/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.