Ngày chín tháng chạp.
Một trận tuyết lớn đột ngột rơi xuống trong đêm, làm cho giếng trời phía trên mật thất đều bị che khuất.
Két.
Một bàn tay thon dài cầm ngọn nến vừa mới được thắp sáng, đặt lên trên tủ gỗ.
Sáp nến đã cháy hết chỉ còn một chút bị ném vào thùng rác.
Bạch Tứ mặc một chiếc áo khoác màu đen, đeo một chiếc khăn quàng cổ, làm nổi bật dáng người cao gầy thẳng tắp của hắn.
Hắn đeo một chiếc khẩu trang màu đen, đôi mắt xinh đẹp dịu dàng nhìn tôi, giúp tôi đội lại mũ.
« Bên ngoài rất lạnh, chú ý đừng để nhiễm lạnh. »
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Tâm tình Bạch Tứ trông có vẻ rất tốt, hắn vươn tay về phía tôi.
« Lại đây. »
Đôi mắt của hắn hơi gợn sóng, lấp lánh ánh sáng.
Tôi từ trong tay áo vươn tay ra, lòng bàn tay ấm áp của hắn bao phủ lấy bàn tay tôi, hai bàn tay đan vào nhau, truyền vào tay tôi một chút hơi ấm.
Thế là, tôi đi theo hắn vào trong bóng tối, đi qua một ngả rẽ.
Phía trước xuất hiện một chiếc cầu thang hướng lên phía trên, trên đó treo một ngọn đèn yếu ớt.
Một bước lại một bước.
Phía trước ngày càng sáng, không khí lạnh đập vào mặt.
Cuối cùng đã nhìn thấy một thế giới được bao phủ bởi tuyết trắng mênh mông và những đỉnh núi vô tận được bao phủ bởi một lớp màu trắng.
Chúng tôi đi vào một con đường tắt trong núi, phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-tuy/2500771/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.