Đột nhiên tuyết lại rơi dày đặc.
Cả ngọn núi trắng xóa, bông tuyết tung bay.
Âm thanh ầm ĩ bên tai dần biến mất, thế giới giống như trở nên yên tĩnh.
Máu chảy từ trán xuống đến cằm, nước mắt tôi trào ra, nhìn Bạch Tứ đang được người khác đỡ, phun ra một ngụm máu tươi.
Cả người hắn đều là vết roi, môi trắng bệch, yếu ớt nâng mí mắt cùng tôi đối mặt.
Con ngươi đen mực chợt phóng đại, khó tin nhìn tôi, hắn ho hai lần, nước mắt trào ra.
« Không, không muốn... »
Mắt Bạch Tứ đỏ ngầu, môi run rẩy, giãy dụa muốn đi tới, nhưng tình trạng cơ thể không cho phép, hắn bị người khác gắt gao ngăn lại.
Hắn vẫn luôn nhìn tôi lẩm bẩm: « Không, không thể chết... »
« Mau đưa thiếu gia lên xe cứu thương! Còn làm gì đó! Nếu có gì bất trắc các người gánh nổi trách nhiệm sao!? »
« Vâng. »
« Vâng. »
Hắn giãy dụa gào thét, nhưng lại bị mọi người lôi đi.
Tôi lại phun ra một ngụm máu, cơ thể dần ngã về phía sau, ý thức cũng trở nên mơ hồ, cố gắng dùng hết sức lực toàn thân nhìn hắn.
Tôi tên Lộc Miên.
Tuyết vụn rơi trên hàng mi thon dài, tôi run rẩy, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng nhàn nhạt cong lên.
Trong lòng tự nhủ.
Hi vọng anh có thể hạnh phúc, Bạch Tứ. Truyện Ngược
/
« Cậu sao vậy? Cậu vẫn ổn chứ...Này... »
Cô bé váy xanh nhìn người người nằm trên mặt đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-tuy/2500745/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.