Type: thanhloan2909 
Vẫn là Long Giai lái xe, nhưng nói thế nào cố cũng không để Hàn Phong ngồi ghế phụ, Hàn Phong đành một mình ngồi xuống ghế sau. Nhưng anh ta nảy ngay ra một ý, kéo cả Phan Khả Hân xuống ngồi cùng. Trên đường, Long Giai được dịp nghe Hàn Phong và Phan Khả hân ở phía sau chí chóe cợt nhả. 
Phan Khả Hân: “Ái, đáng ghét!” 
Hàn Phong: “Tôi không cố ý mà.” 
Một lát sau, Phan Khả Hân lại: “Ê! Tay anh.” 
Hàn Phong: “Ấy? Sao nó lại chạy qua đấy nhỉ?” 
Long Giai nghe mà bức bối khó chịu, giống như có cục tức nghẹn ứ trong ngực, đành dồn sức đạp chân ga. 
Chiếc xe cảnh sát rú rít phóng đi. 
Nhà máy của Lương Hưng Thịnh cách phòng Cảnh sát hình sự một tiếng chạy xe, nằm ở vùng ngoại ô, rất yên tĩnh biệt lập, tên là “Công ty trách nhiệm hữu hạn gia công cơ giới Hưng Thịnh”. Hiện tại nơi này đã bị ngân hàng niêm phong, chỉ để lại một ông già gác cổng, Long Giai giới thiệu, đây là bác Cát Thủ Nghĩa, làm gác cổng cho Lương Hưng Thịnh đã được bốn năm. 
Bác Cát thấy bảo bọn họ là các đồng chí của sở Công an thì vô cùng nhiệt tình, vừa rót nước pha trà vừa mời thuốc lá, hai tay đưa một bao Nguyễn Hồng Mai đã bị bóp bẹp tới trước mặt Hàn Phong. Hàn Phong mỉm cười từ chối, nhưng lòng vẫn không khỏi xót xa. 
Nghe nói bọn Hàn Phong muốn vào xem xét nhà máy, Cát Thủ Nghĩa vồn vã đi trước dẫn đường. Bác ta khom lưng vừa đi vừa nói: “Nhà máy này vẫn đnag 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-tran-an/121017/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.