Type: thanhloan2909 
Trong ánh lửa, hàn Phong phủi mấy mảnh vụn trên đầu, nhìn đống sắt phế liệu đang bốc cháy rồi đi về phía Lãnh Kính Hàn, cười nói: “Thế nào ông anh, một đạp của tôi dễ chịu chứ?” 
Lãnh Kính Hàn bò dậy, nhìn theo đèn hậu chiếc xe con xa tít, hỏi: “Chuyện này là sao? Chiếc xe ban nãy?” 
“Không cần nhìn đâu, không mang biển số.” 
“Vừa rồi cậu trông thấy vũ khí bọn chúng sử dụng không?” 
Hàn Phong ngơ ngác: “Không” 
“Thế làm sao xe chúng ta phát nổ?” 
“Tôi cũng không rõ. Vừa rồi tôi chỉ cảm thấy có nguy hiểm thôi.” 
Lãnh Kính Hàn chọp lấy Hàn Phong: “Vớ vẩn, nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” 
“Anh gọi điện thoại bảo bọn họ đưa xe đến đón chúng ta đi, rồi từ từ tôi giải thích.” 
Lãnh Kính Hàn gọi điện xong, hàn Phong mới nói: “Lúc nãy trên xe anh bảo hung thủ cố tình gây chú ý, tôi mới sực nghĩ ra.” 
Lãnh Kính Hàn nôn nóng hỏi: “Cậu nghĩ ra gì?” 
“Nếu hung thủ cố tình lôi kéo chú ý, vậy múc đích của hành động này là gì? Nhìn từ góc độ khác, nếu hung thủ biết chúng ta đang điều tra vụ án Lương Hưng Thịnh, vậy nhà xưởng của anh ta xảy ra án mạng, liệu chúng ta có tới không?” 
Lãnh Kính Hàn gật đầu: “Chắc chắn là có.” 
“Vậy thì hung thủ nấp trong chỗ tối, chẳng phải rất tiện ra tay với chúng ta sao? Nơi này hoang vu hẻo lánh, sau khi làm xong có thể dễ dàng bỏ chạy, mà anh cũng không cách nào truy xét được.” 
“Ý cậu là, hung thủ cố tình để 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-tran-an/121018/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.