Chương trước
Chương sau
"-Mọi người mau nhìn tai anh ta!"

Trên sân khấu màu xanh lam, Hi Tư Viễn mặc một chiếc áo choàng màu xám có mũ trùm đầu khá dài, so với những người khác, quần áo của anh ta có vẻ không đủ lộng lẫy, tuy nhiên, mái tóc của anh lại có màu trắng bạc lấp lánh dưới ánh đèn, và điều đáng kinh ngạc là đôi tai đã bao lần kéo ngã anh, biến anh từ một thực tập sinh có tiếng thành kẻ kéo chân sau, lúc này nó đã trở thành một đôi tai dài trong suốt sóng sánh như nước biển, nhọn và thon, duyên dáng nhanh nhẹn như tinh linh.

Mái tóc bạch kim sáng, đôi tai dài thanh tú xinh đẹp, cùng với khuôn mặt anh tuấn có chiều sâu của Hi Tư Viễn khiến anh trông giống như một linh tinh vương tử vừa bước ra từ cánh rừng bạt ngàn. Mà chiếc áo choàng màu xám trùm đầu trên người anh vừa trấn áp những yếu tố vô cùng khoa trương mỹ lệ đó, đồng thời khiến tinh linh vương tử trong nháy mắt trở nên u sầu bi thương hơn, cùng với sự lạnh lùng và trắc ẩn chỉ có thể trải qua mới bộc lộ ra ngoài được khiến người ta không khỏi đau lòng, người xem dù không có hiểu gì về anh, tại đây chỉ trong nháy mắt đều tràn ngập sự đồng tình thương xót.

Những khán giả biết nhiều hơn về trải nghiệm của anh ấy càng cảm động, cũng có một vài fan tại hiện trường, họ đã chọn Hi Tư Viễn ngay từ những ngày đầu tiên và thề sẽ "cùng nhau đi tiếp", nhưng vì lý do bất khả kháng. Họ chỉ có thể nhìn anh từng bước trở thành "kẻ kéo chân sau" mà mọi người ghét bỏ.

Các cô không cam lòng, thấy Hi Tư Viễn chịu ủy khuất cũng hét vào mặt mọi người "Anh ấy rõ ràng tốt như vậy? Rõ ràng không phải lỗi của anh ấy!"... Nhưng nhân khí của những người ở vòng trên ngày càng lớn, họ cũng giống như Hi Tư Viễn bị tụt lại phía sau vào thời điểm quan trọng nhất, không ai quan tâm đến những gì họ nói.

Bây giờ đôi tai xinh đẹp đầy sức sống của tinh linh dường như mọc lại cùng với Hi Tư Viễn, chúng hoàn toàn tự nhiên, tự nhiên đến mức không có dấu vết. Thính giác của anh ấy dường như cũng đã hồi phục, từng nhịp đều chính xác, từng dòng hát lời ca không lệch một nốt, cả người anh ấy như có được thổi vào một luồng sức sống mới.

Màu lam nhạt như ánh trăng và sóng xanh nối tiếp nhau, fan Hi Tư Viễn trên khán đài đã rưng rưng nước mắt.

"-Ai mà biết được/ những điều vặt vãnh và hết sức bình thường kia / như những điều ta chợt nghĩ ra trong chốc lát / khi nhìn lũ trẻ nô đùa"

Sau khi sóng xanh rút đi, những đóa hồng đỏ tươi từ trên tường nở rộ, nở rộ như gió xuân thổi qua ngọn lửa đang quay cuồng, màu tím đỏ thẫm thê lương trong nháy mắt bao phủ toàn bộ sân khấu.

"Nó không mọc lên từ trong nội tâm người / Nó như vũ trụ kia bao vây lấy ngươi."

Tiếng hát của Nguyên Ninh cũng giống như lời bài hát của anh ấy, âm thầm làm ẩm mọi thứ và bao trùm giác quan của mọi người.

Nhiều người dành cho anh "bộ lọc chuyện phiếm", hay nói một cách gay gắt hơn là "bộ lọc khiêu dâm", khi nói về anh, luôn hướng về màu đỏ tươi dù cố ý hay vô ý.

Lần này Nguyên Ninh hào phóng sử dụng màu đỏ tía, anh mặc một chiếc áo choàng màu hoa oải hương, lông mày như nước chảy, màu tím trên người không hề có vẻ nhu nhược thô tục, ngược lại có một cảm giác xinh đẹp đầy ôn nhu cùng kiên định.

"Dẫu chiếc lá úa tàn trong nắng thu / chóng vánh mà thối rữa rồi lãng quên / nhưng bất đắc dĩ cũng sẽ chạm đến / mắt ta, lòng ta bơ vơ"

"Như bầu trời xanh bao la ôm ấp/ chúng ta là những đứa trẻ mới sinh không biết cất lời / chỉ được phép dang đôi tay bất lực / với vạn vật trên cõi đời."

...

Nhiều khán giả sau đó không thể giải thích được họ đã xúc động như thế nào, nhớ lại khoảng thời gian đó, giống như đang ngủ trong một buổi chiều cuối xuân ấm áp, xung quanh là mặt nước lặng yên êm đềm, thăng trầm qua đi, đến khi kịp phản ứng thì nước mắt đã tuôn rơi.

"...Nhóm này thực sự rất tuyệt vời," Tiểu Hoàn nghe thấy người đàn ông mặc thường phục ngồi cạnh mình dường như đã bỏ cuộc, và buộc mình phải cầu xin sự thương xót từ bạn gái của mình, "Anh thừa nhận mình có thành kiến, nhưng vẫn còn một số thần tượng có thể làm rất tốt, không, phải là xuất sắc, có lẽ nên để họ quảng bá cho A&S, anh..."

"Câm miệng." Cô gái hung hăng nói, "Anh đang làm phiền em xem idol rồi đấy."

Mấy người đầu tiên xuất hiện, hầu hết khán giả đã nắm bắt được quy luật: mỗi thực tập sinh đại diện cho một màu sắc, và sân khấu sẽ được bao phủ bởi màu sắc của người ấy khi đến lượt người ấy biểu diễn.

Tuy nhiên, khi màu đỏ thẫm dần dần mờ đi và sân khấu chuyển sang màu đen thăm thẳm, trong thời gian dài không có thêm màu sắc mới sáng lên. Nói là chậm, nhưng cũng chỉ có vài giây, nhưng đối với khán giả trải nghiệm một sân khấu phong phú thế này, hầu như mỗi giây đều có thể khiến họ rơi vào trạng thái sốc và bất ngờ, vì vậy ngay cả vài giây im lặng trong bóng tối cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

Trên ghế của huấn luyện viên, Thẩm Phong trông rất nghiêm túc, Cung Huệ Vân và FAST đang thì thầm tò mò, như thể họ đang mong đợi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Bành Ngao khoanh tay siết chặt mười ngón, nhưng chính Lục Văn mới là người thờ ơ xoa bóp chân, ước gì mình có thể viết hai chữ "Hãy làm ầm ĩ lên" trên mặt anh ta.

Thu hồi tầm mắt khỏi ghế huấn luyện viên, Tiểu Hoàn có thể cảm thấy tim mình đang đập loạn từng nhịp, cô đặt tay lên vị trí trái tim và ấn nhẹ: Các đồng đội đã thể hiện rất tốt và xuất sắc, Kiều của cô, Kiều Kiều sẽ làm được chứ? Nếu Lê Kiều một chân phá hỏng sân khấu hoàn hảo này, cậu sẽ phải chịu bao nhiêu lời trách mắng mới xoa dịu được cơn giận của khán giả?

Làm ơn làm ơn!

Bất chấp những lời cầu nguyện lặp đi lặp lại của cô, sân khấu vẫn không sáng lên, cho đến khi một chùm sáng chiếu vào đỉnh cầu thang xoắn ốc màu trắng.

Giá đỡ cầu thang xoắn ốc màu trắng này đã được sử dụng trong "Nhảy múa cùng sói", "Thức Tỉnh" và "Đi ngắm bình minh nhé?". Trong "Nhảy múa cùng sói", Hàng Thịnh và nữ vũ công dự bị tay trong tay đi xuống từ bậc thang. Trong "Đi ngắm bình minh nhé" Khương Quận và các thành viên trong nhóm mình khoa tay múa chân ở cầu thang nhìn nhau, còn "Thức tỉnh" chỉ mới bắt đầu, Triệu Trạch Dục đã nhảy xuống từ cầu thang rồi cất giọng hát mạnh mẽ trước ống kính.

Trong số những người này, Triệu Trạch Dục đã bước lên bốn hoặc năm bước, Khương Quận và những người khác không đi lên quá xa, Hàng Thịnh cao hơn một chút, hắn ta dừng ở đoạn giữa sân khấu sau đó sử dụng một cánh cửa nhỏ, mời nữ vũ công dự bị ra ngoài.

Lúc này, Lê Kiều ngồi gần đỉnh cầu thang xoắn ốc màu trắng, hai chân đung đưa trên không, vạt áo choàng tung bay trong gió.

Khán giả lần đầu tiên phát hiện ra cầu thang xoắn ốc lại cao như vậy, nhìn lên liền cảm thấy hoa mắt, thật không biết Lê Kiều làm sao dám ngồi ở trên --

Trong bóng tối sâu thẳm như sương mù dày đặc, chỉ có một chùm ánh sáng đuổi theo chiếu vào người Lê Kiều, ánh sáng chói lọi khúc xạ ra một quầng sáng nhàn nhạt, lờ mờ tụ tập quanh người cậu, thoạt nhìn như kỳ tích sắp xuất hiện.

"Chúng ta ôm nhau..."

Vừa mở miệng, khán giả đã hiểu rõ một điều: không cần mong chờ dàn sân khấu lộng lẫy mới xuất hiện, màu đen dày đặc vô biên hiện tại chính là màu đại diện cho Lê Kiều!

Sau khi nhận ra điều này, trái tim của khán giả lại đột nhiên run lên: Lê Kiều hát, ngữ âm chuẩn xác, giọng điệu trong trẻo mà xa xăm, hơi thở đều và dài... Cậu ấy hát rất hay, cực kỳ hay, hay hơn những màn trình diễn trước đó, tốt hơn bất kỳ ai họ từng gặp!

"Chúng ta ôm nhau ở đây... Dù cho có bị ánh sáng chói lòa thiêu đốt/ trong nháy mắt hóa thành xương vụn, chúng ta cũng không hối hận..."

Trong sân vận động tối tăm chưa từng thấy, tiếng hát như vô số bàn tay vô hình quấn lấy nhau, từng lời hát theo tiếng ca của Lê Kiều mà vang vọng, sự lạnh lùng tuyệt đối, toát ra hơi thở chết chóc trống rỗng hỗn loạn. Dường như cũng bị ánh sáng chói lòa thiêu đốt, dưới ánh sáng chia thành vô số mảnh nhỏ.

Lê Kiều nhìn xuống khán giả đông đúc bên dưới, khóe môi cong lên, trầm giọng nói:

"- chúng ta yêu nhau nhưng cách xa công lý quá."

Ngay khi khán giả nghĩ rằng phần của cậu sắp kết thúc, cậu đột nhiên đứng dậy bước lên đỉnh của cầu thang xoắn ốc, khi khán giả thốt lên những câu cảm thán trong lo lắng, cậu đã nhảy xuống từ điểm cao nhất mà không chút do dự.

Tấm áo choàng phồng lên sau lưng cậu ngay thời điểm đó, trông thật giống một con bướm đen chuẩn bị lao vào vòng tay của khán giả.

Vào lúc đó, những tiếng la hét kinh hoàng vang lên từ khán phòng. Cầu thang xoắn ốc đó cao bao nhiêu? Năm mét? Mười mét? Thiết kế sân khấu của ai mà táo bạo, điên cuồng, liều lĩnh quá vậy, không muốn sống nữa hả???

Một vài người trên ghế huấn luyện viên đứng phắt dậy, vội vàng chạy ra được hai bước liền dừng lại. Nhiều khán giả gần như mở rộng vòng tay theo bản năng, tự hỏi liệu có phải hình bóng xa xa trên đỉnh cầu thang xoắn ốc khiến họ có ảo giác rằng mình có thể bắt được con bướm này-

Một giây sau, ánh đèn sân khấu toàn bộ sáng lên.

Năm thành viên của nhóm "khuynh thành" đứng nguyên vẹn ở trung tâm sân khấu, chỉ có khán giả sợ hãi nhìn về phía trung tâm, Lê Kiều ngẩng đầu lên và mỉm cười, khí chất anh hùng bất ngờ tuôn trào.

Tiết tấu vừa mới chậm lại trong thời gian ngắn đã bị nụ cười này phá hủy, màu đỏ thẫm, trắng như tuyết, xanh lam và tím xuất hiện trước đó trút xuống vào lúc này, tập hợp lại thành một vòng xoáy, đồng loạt hướng tới không trung bay lên, rồi bị gió xé nát, rơi xuống như cánh hoa bay khắp trời.

Khoảnh khắc những cánh hoa rách nát đến gần khán phòng, chúng đột nhiên biến thành đôi cánh, trên màng cánh có gắn những chiếc vảy sáng bóng, khi vỗ nhẹ thì trong nháy mắt biến thành những con bướm bao phủ toàn bộ sân khấu. Lê Kiều và những thành viên trong đội như bị đàn bướm này bao bọc chôn sống.

Khán giả thất thần nhìn nhau, trong lòng tràn ngập kinh ngạc cùng hoang mang, khiến bọn họ nhất thời không phân biệt được hư ảo cùng thực tế, môi mấp máy không biết nên bắt đầu cảm thán từ đâu.

Mà lúc này Lục Văn ngồi trên ghế huấn luyện viên nắm chặt tay đập xuống bàn, suýt chút nữa từ trên xe lăn đứng thẳng lên, đương nhiên là hai chân yếu ớt, rất nhanh liền ngã xuống, nhưng lông mày của hắn giống như đột nhiên phát sáng, ánh đèn huỳnh quang nóng bỏng trong mắt lóe lên, chung quanh nhất thời không chú ý tới hắn, hắn ngã xuống một bên, nhưng ánh mắt vẫn như cũ dán chặt về hướng sân khấu.

"Nếu sức hấp dẫn không thể cưỡng lại / có thể gục ngã / yêu và được yêu đủ để khiến người ta điên cuồng và lạc lối / nụ hôn ngọt ngào và rực lửa chỉ là giả tạo"

Khán giả hầu như không nhận ra năm người trên sân khấu, mái tóc như thác nước và lớp váy xếp tầng dần lộ ra sau cánh bướm bay rợp trời.

Đáp lại sự "giả dối" trong lời bài hát, họ, không, phải là "các cô", xé bỏ từng lớp áo choàng trên người, hoàn toàn lang thang trong năm nhân cách méo mó và hư ảo. Chàng trai tóc vàng trở thành cô gái si tình tuyệt vọng, yêu tinh tóc ngắn bạch kim biến thành mỹ nhân cao quý tóc dài chấm đất, người dịu dàng vén tấm áo choàng đỏ thắm, bờ vai trần tuyết trắng chói mắt không ai dám nhìn thẳng.

Vốn dĩ nam hóa trang thành nữ, bất kể hình thể, khung xương hay ngũ quan, sẽ có ít nhiều không hợp hoặc cảm giác buồn cười, nhưng giờ đây khán giả nhìn vào, như có một tầng sương mù trước mặt. Dưới làn sương, mọi thứ thật đẹp, thật hư ảo. Trải dài rất tự nhiên nhưng cũng rất ly kỳ.

Bắt mắt nhất là ma nữ với mái tóc dài như lụa đen, dấu vết mờ nhạt trong đôi mắt "cô ấy" giống như một vệt nước mắt đen đặc, cô ấy mê hoặc và lộng lẫy, đôi mắt sâu không thấy đáy.

Dưới sự dẫn dắt của Ma Vương, "các cô" đã thực hiện điệu nhảy duy nhất trong bài hát này, eo mềm như mây, bước nhảy nhẹ như chim én bay, gọn gàng nhưng lại sắc bén như dao.

Giống như tiếng đàn được thả ra sau khi dây đàn được kéo căng đến cực điểm, cảm xúc của khán giả đã hoàn toàn vô tình chạy theo hình bóng của "các cô", chạy theo trái tim và khối óc, suy nghĩ của họ cách xa vạn dặm.

"Cảm giác tê dại và ý thức dần mờ đi/ trút hết suy nghĩ và sự thật/ khi chìm vào bóng tối vĩnh hằng."

Mã não, sông băng, biển xanh và hoa hồng, biến thành những thanh âm lạnh lùng, đáng thương, u sầu lại dịu dàng, chúng như biến thành những cây dâu đầy lửa, như thực như hư, trôi dạt xa gần, tất cả đều quấn quít và xoắn vào nhau trong tức khắc, kèm theo tiếng trống dồn dập gần như muốn đâm thủng màng nhĩ, xuyên thẳng vào tâm hồn tất cả những người có mặt tại hiện trường.

Khi âm thanh của trống, bass, piano và guitar điện hòa quyện với nhau, sự phấn khích cực kỳ căng thẳng, rồi đột ngột dừng lại trong tích tắc và trôi đi.

Khán giả lờ mờ nhận ra, vài giây im lặng này thật quen thuộc, lần này họ gần như không dám thở mạnh, sau khi nín thở một lúc, một chùm ánh sáng đuổi theo lại chiếu vào đỉnh cầu thang dốc màu trắng.

Gió lại nổi lên, cảm giác mất mát, bối rối, do dự, điên cuồng của khán giả đều trôi theo tà váy của ma nữ, mái tóc đen dài như thác nước của cậu tung bay trong gió, tầng tầng lớp lớp váy cũng xõa tung đung đưa phất phới.

Trên mặt Lê Kiều không có chút gì là e dè, lúc này cậu khẽ nhắm mắt lại, đắm chìm trong lời ca, thanh âm trong trẻo, như gió thổi qua ống sáo thổi thành một đoạn âm thanh tuyệt mỹ.

"Không ai có thể gọi tên/ tên của người là của người / cả thế giới bùng nổ trong lốc xoáy/ rót vào cơ thể mềm mại của người"

"-với những giọt nước mắt trẻ thơ của tôi / Và những dòng sông băng bắt đầu tan chảy"

Khán giả mất vài giây mới nhận ra Lê Kiều đã chuyển sang một giai điệu cực kỳ tinh tế, dễ dàng hát đến một cao độ mà bất kỳ thực tập sinh nào trước đây chưa từng hát, giọng hát mượt mà và ổn định, không hề có cảm giác gắng sức.

Tiểu Hoàn nghe thấy cô gái bên cạnh lẩm bẩm: "Không thể nào, Kiều Kiều thật sự lợi hại như vậy sao? Hát dễ quá..."

Trên thực tế, bản thân Tiểu Hoàn cũng nghĩ như vậy... Mọi thứ ở ngay trước mắt cô, nhưng bản thân họ là fan cũng không thể tin được.

Cung Huệ Vân đứng dậy vỗ tay từ ghế của huấn luyện viên: "High C, tiêu chuẩn quan trọng nhất để đo lường một giọng nam cao xuất sắc, Lê Kiều, bạn đã làm rất tốt, chúc mừng." Cô ấy mỉm cười và gật đầu, "Tôi nghĩ mình còn không làm được, lấy tư cách gì mà ngồi đây chỉ dạy chứ."

Dưới sự khẳng định của huấn luyện viên có thẩm quyền chuyên môn, khán giả mới dám tin những gì mình vừa nghe là sự thật.

Tiếng vỗ tay bùng nổ, càn quét cả sân vận động như một làn sóng.

*

Theo thói quen kích thích khẩu vị trước đây của 101, để duy trì sự hồi hộp, "khuynh thành" tạm thời chưa công bố số phiếu bầu, sẽ công bố sau màn biểu diễn "Ôm lấy người trong thế giới dịu dàng" kết thúc.

"Ôm lấy người trong thế giới dịu dàng" là sân khấu cuối cùng, dựa theo cách nói của tổ chương trình, đứng thứ hai từ dưới đếm lên mới là áp chót, hay người ta gọi là xuất hiện cuối trên sân khấu.

Trong chuỗi 101 chưa từng phát sóng trực tiếp, biên tập viên cũng sẽ đặt sân khấu có sức nặng nhất, chủ đề được yêu thích nhất, khán giả thèm thuồng nhất là sân khấu cuối cùng, đúng là "Ôm lấy người trong thế giới dịu dàng" có điểm đáng để đặt cuối thật.

Diệp Du Ca và các thành viên trong nhóm mặc những bộ vest trắng thanh lịch và tinh tế, chậm rãi bước xuống những bậc thang xoắn ốc. Diệp Du Ca vừa mở miệng, lời bài hát trìu mến và giọng nói của y liền khiến người ta rung động ...

Tuy nhiên, không ai quan tâm nữa.

Tiểu Hoàn đang bận thổi rắm cầu vồng trong nhóm truy tinh, an ủi lẫn nhau với mấy chị em sống sót sau thảm họa, điên cuồng @bạn đà điểu, bảo cô ấy quay lại nhanh, spam tràn màn hình biểu hiện của Lê Kiều chỉ có thể hình dung bằng hai từ hoàn hảo.jpg

Siêu thoại lúc này đã sôi trào, các họa sĩ cùng mấy nhà tạo video đều bày tỏ họ chỉ hận mình không phải là quái vật có xúc tu, người nào người nấy phấn khích đến mức chỉ muốn ngay lập tức sản xuất một trăm tác phẩm.

Chủ đề #Tập thể nhóm khuynh thành đổi trang phục nữ, trên hot search cũng đã chạy thẳng đến mức "bạo", đầy mánh lới quảng cáo, ký ức rõ ràng gây sốc về thị giác và thính giác. Video phổ biến nhất của Xuân sơn như đại trong hotsearch đã vượt qua mười nghìn lượt đăng lại và mỗi khi bạn làm mới, bạn có thể thấy số lượng đăng lại tăng lên hàng trăm, hàng nghìn.

Trong xu hướng phổ biến, cũng có những người hâm mộ của các nền văn hóa khác, những người từng coi thường giới giải trí trong nước của Hoa Quốc và cho rằng họ thượng đẳng, là người đứng đầu của chuỗi thức ăn.

"Chết tiệt, sân khấu giải trí trong nước có thể táo bạo và tuyệt vời như vậy sao?!"

"Đoạn múa kiếm khá ngắn, nhưng đó là múa thật. Tôi đã từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ có một nhóm nhạc nam nào đó biết múa kiếm xuất hiện ở Đại lục!"

"Là nhóm nam hay nhóm nữ? Nếu thật sự là nhóm nam, kỹ thuật trang điểm quá xuất sắc, nhìn không ra, cả người đều khỏe mạnh như vậy, các chị ơi gả cho em đi!"

"Ánh sáng của giới giải trí trong nước, đây là ai?!! C vị là Lê Kiều sao? Mới nghe tên chứ chưa từng gặp qua, nhưng bây giờ chỉ muốn nói trong giới giải trí có cậu, thật tuyệt vời [cúi đầu] [cúi chào, bái lạy]"

"Hahahahahaha, em trai tôi thích mắng thần tượng tôi theo đuổi là nương pháo, nhưng vừa rồi nhóc ta đến phòng tôi lấy đồ, mắt liền nhìn chằm chằm Lê Kiều không buông, khi tôi nói với nhóc ấy đó là một người đàn ông, biểu cảm của nó như muốn nứt ra luôn. Cười chết mất, hahaha!!"

"Tôi đơn phương tuyên bố rằng đây là sân khấu tuyệt vời nhất của 101 trong hai năm qua! Ánh sáng, vũ đạo, thiết kế sân khấu, chất lượng người chơi, kỹ năng ca hát, tất cả các mặt đều là đỉnh của chóp! Cái gì? Bạn nói công diễn vẫn chưa kết thúc? Ai quan tâm đến điều đó?"

...

Không chỉ trên mạng, mà từ khóe mắt, Tiểu Hoàn cũng có thể thoáng thấy người đàn ông mặc thường phục bên cạnh cô, người ban đầu coi thường thần tượng và Lê Kiều, lúc này mang theo vẻ kích động và cuồng loạn: "Thư Thư, anh ra ngoài gọi điện thoại, anh sẽ gửi video đến trụ sở chính, và họ nhất định sẽ chấn động! Bây giờ, công ty nào tinh tường chắc chắn đang chuẩn bị ký hợp đồng với Lê Kiều, anh phải đi trước họ!"

Cô gái tên "Thư Thư" nhất thời cũng không phản ứng gì, một lúc sau mới đồng ý: "A, được, anh có thể đi..."

Tiểu Hoàn không khỏi quay đầu nhìn lại, phát hiện sau lưng, không nói đại đa số, mười người thì có bốn người cúi đầu nghiện điện thoại di động, đại khái là đang chia sẻ với người thân và bạn bè những gì họ vừa được cảm nhận. Sự bàng hoàng, hay xem lại clip mà họ đã bỏ lỡ vì một giây chớp mắt trong hot search.

"Ôi, ôm lấy người trong thế giới dịu dàng này..."

Trên sân khấu, Diệp Du Ca thâm tình hát xong rồi, khán giả cũng chậm lại vài giây, họ nhận thấy ánh đèn trước mặt đã mờ đi, mới muộn màng nghĩ đến việc ngẩng đầu lên cho một tràng pháo tay lịch sự.

Diệp Du Ca nắm chặt micro, sắc mặt tái nhợt. Đến phần nhận xét, nghe các vị giám khảo liên tục khen ngợi và khen ngợi, bọn họ chỉ biết cứng đờ giật giật khóe môi, không cười nổi chút nào.

Y hối hận, giành lấy vị trí cuối cùng là một quyết định sai lầm! Cũng giống như ăn một bữa tiệc thịnh soạn, nếu có món ăn ngon hương thơm đậm đà mà mọi người chưa từng nếm qua, dù món ăn sau rất xuất sắc nhưng không ngon bằng món trước. Thì nó cũng trở thành nhạt nhẽo và vô vị mà thôi.

Nhưng, nhưng, Lê Kiều hai lần chơi xỏ sau lưng y, điều này làm lu mờ tất cả các màn trình diễn trước đây của y, thậm chí khi so sánh khiến y trở nên kém cỏi, lần này y rõ ràng đã học được bài học, buộc phải diễn sau Lê Kiều, tại sao vẫn không thể, tại sao vẫn không thể đạt được hiệu quả mình mong muốn?!

Và, tại sao lại là quần áo của phụ nữ? Làm sao Lê Kiều có thể dựa vào quần áo của phụ nữ để đạt đến giai đoạn như vậy? Bản thân Diệp Du Ca luôn bị chế giễu vì sự nữ tính của mình, và y ghét tất cả những gì liên quan đến nữ giới. Y đã cố gắng hết sức để cho người hâm mộ thấy tài năng của mình, sự đáng tin cậy, tốt bụng, đàn ông, tại sao Lê Kiều có thể thay trang phục phụ nữ một cách hào phóng như vậy, lại không hề trốn tránh ánh mắt của người khác?!

Tại sao những khuyết điểm mà y căm ghét lại trở thành ưu điểm của Lê Kiều và còn tạo bất ngờ cho cậu ta. Cậu ta không cảm thấy khó chịu, đau đớn, ghê tởm dưới lớp váy của mình sao?

Diệp Du Ca không thể nào hiểu được, ánh mắt của y không tự chủ lướt đến chỗ ngồi của huấn luyện viên, chỉ để phát hiện ra rằng Lục Văn, người vừa rồi dường như không chút hứng thú, đang ngồi ngay ngắn, không nhìn về phía cậu ta, giờ đây lại đem ánh mắt dán chặt vào hướng Lê Kiều.

Vừa rồi, Diệp Du Ca còn đắm chìm trong cơn oán hận và mất mát, nhưng vào lúc này khi thoáng nhìn thấy ánh mắt của Lục Văn, y giật mình, sống lưng bắt đầu lạnh toát: Đúng rồi, con bướm!

Ôn Nhất Hàm đã câu Lục Văn đi sau màn trình diễn với những chú bướm, và bây giờ có vẻ Lê Kiều đã cướp được năng lực của Ôn Nhất Hàm, vì vậy Lục Văn liền ấn tượng với cậu ta như trước đó đã định.

Tâm trí của Diệp Du Ca bối rối: Lê Kiều sẽ khuất phục trước Lục Văn? Nếu cậu ta không muốn, liệu cậu ta và Lục Văn có đi đến cùng một kết cục như những người đứng sau Ôn Nhất Hàm ở kiếp trước hay không? Lê Kiều có thể biến mất đương nhiên là chuyện tốt, nhưng Lục Văn là hậu thuẫn, hắn mới xuất hiện mấy ngày, còn chưa hưởng thụ bao nhiêu tài nguyên, hi sinh nhiều như vậy, liệu y có thể hay không sẽ lại bị bỏ rơi?

Lòng bàn tay lạnh lẽo, một khi không tìm được người để bấu víu, y sẽ giống như bèo dạt vào ao sau cơn mưa, mất đi mọi cảm giác an toàn.

Diệp Du Ca không nhịn được lần nữa đưa mắt nhìn Lê Kiều.

Lê Kiều ngồi ở cuối sân, đã thay trang phục xong, lười biếng gối đầu, nghiêng người nhìn sân khấu. Chỉ là lớp trang điểm "ma nữ" trước đó chưa được tẩy sạch hoàn toàn, gương mặt trang điểm xinh đẹp kết hợp với bộ đồng phục màu xanh lam đậm tươi mát, tạo cảm giác quyến rũ và bay bổng.

"Phần bình luận của 'Ôm lấy người trong thế giới dịu dàng' đã kết thúc," giọng nói của Thẩm Phong vang lên từ ghế huấn luyện viên, "Vậy chúng ta bước vào phần công bố số phiếu trực tiếp."

"Thực tập sinh Lê Kiều" Thẩm Phong ngoài ý muốn kêu tên Lê Kiều, cách đó không xa hai mắt sáng ngời. Anh hỏi: "Em có tự tin không?"

Lê Kiều ngồi thẳng người, nở nụ cười mềm mại đáp lời: "Đương nhiên."....

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.