Ta thật sự cảm thấy vô cùng tức giận. Từ trước đến giờ, ta tuy rằng chỉ là một tiểu tiên nữ trong phủ Nguyệt Lão nhưng Nguyệt Lão đối xử với ta rất tốt. Ta có bao giờ phải lâm vào cảnh thê lương thế này đâu. Bị người ta đánh, bị mất hết linh lực, bị người ta nhốt, bị bỏ đói, bỏ khát.. Giờ lại bị trêu chọc. Còn bị chê bai xấu xí. Ta biết việc ta ham chơi không làm đúng chức trách nhiệm vụ là lỗi của ta. Nhưng sự trừng phạt này thật khiến ta chua xót. Ta cúi đầu tự vấn lương tâm và kiểm điểm lại bản thân mấy lần rồi ỉu xìu tựa vào một góc hang động.
Bất chợt, Long Phá Thiên một tay cầm hắc bào của hắn, một tay cầm minh châu của ta:
- Áo là ngươi đắp cho ta? Minh châu này cũng cho ta phải không?
- Trả lại ngay. - Ta rối rít đáp lại.
Nhưng Long Phá Thiên dường như chẳng nghe lời ta nói, hắn thong dong cất viên minh châu vào trong ngực áo. Ta gấp đến độ quên cả sợ hãi, tức giận xông đến đòi lại đồ của ta. Ta bổ nhào về phía hắn. Người ngồi lên bụng hắn. Một tay ta nắm lấy cánh tay Long Phá Thiên vì sợ hắn cất minh châu đi mất. Một tay ta cố mở những ngón tay của hắn hòng lấy lại viên minh châu. Nhưng hắn nào chịu ở yên, cứ cố gắng giơ tay thiệt xa không cho ta với tới. Ta dùng toàn bộ sức người vươn ra cướp lấy, cố hết sức mà cũng không lấy được. Đến lúc ta cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-ngoc-hac-phong/2736049/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.