Sau đó, để quên đi cái mệt và cái đói, ta ngồi kế bên hắn, bắt đầu lải nhải câu được câu mất:
- Này Long Phá Thiên.. ngươi là cái đồ độc ác, là cái đồ tiểu nhân bỉ ổi. Ngươi là cái kẻ người người căm ghét, ai ai cũng muốn phỉ nhổ. Ngươi là cái tên táng tận lương tâm, nham hiểm xảo trá.. Này.. này.. ta chửi ngươi nhiều thế này mà sao ngươi không tỉnh dậy đòi giết, đòi đánh ta đi. Ngươi năm nay cũng đã mấy ngàn năm tuổi rồi, sống tới đây thì ra đi chắc cũng không có gì hối tiếc đâu phải không? Nhưng ta mới được gần sáu trăm tuổi thôi. Ngoài Thủy đàm và phủ đệ của Nguyệt Lão ra, ta chẳng biết đâu là đâu cả. Ta còn muốn ngao du khắp nơi, muốn ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh trong thiên hạ. Ta còn rất nhiều việc muốn thực hiện. Ngươi có thể tỉnh lại hay không? Ta thật sự không cầm cự được bao lâu đâu..
Càng nói thì tiếng của ta càng ngày càng mất hút. Cảm xúc trở nên hỗn độn và rối rắm. Lời nói thốt ra cũng có vài phần ủy khuất và nghẹn ngào. Ta cứ mơ hồ chìm trong suy ngẫm về cuộc đời, về thế sự của riêng mình thì một giọng cười có ba phần khinh thường bảy phần ngạo nghễ vang lên. Ta giật thót mình quay lại nhìn. Thì ra.. thì ra.. thì ra hắn ta đã tỉnh từ lúc nào mà ta không hề hay biết.
Long Phá Thiên hiện tại đã mở mắt nhìn ta chăm chú. Khuôn mặt trắng bệch lúc trước của hắn đã hồng hào đôi chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-ngoc-hac-phong/2736051/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.