Hắn lẳng lặng bỏ lại một câu như thế rồi xoay người bước đi. Thân ảnh cao lớn với chiếc hắc bào thêu chỉ vàng tung bay trong gió thật đơn bạc và cô độc. Có phải mấy ngàn năm qua hắn vẫn cứ cô độc và lẻ loi như thế hay không? Ta yên lặng nhìn theo từng bước đi của hắn, ánh mắt hiện lên vài phần xót xa.. Mà không, chắc ta điên rồi. Sao ta lại xót xa trước tên Ma tôn người người căm ghét này cơ chứ. Ta định thần lại, tính xoay người đi tìm thức ăn thì một con chim đang tung bay trên cao đột nhiên rớt xuống trước mặt ta. Sau đó, ta nghe được giọng nói quen thuộc của ai đó vang vọng từ phía xa xa:
- Còn giả bộ thanh cao không ăn nữa thì đói chết cũng đừng tới tìm ta.
Ta tủm tỉm cười nhẹ rồi chạy đến nâng xác của con chim lên, chuẩn bị làm một chầu ngon. Thật ra ta cảm thấy Long Phá Thiên cũng không phải xấu xa hoàn toàn. Chỉ là bề ngoài lạnh lùng và thâm hiểm nhưng tính cách cũng không hẳn là đại gian đại ác đến mức hết thuốc trị. Ta dùng một con dao nhỏ bình thường mang theo phòng thân, bắt đầu đi làm thịt con chim. Sau đó nhóm xong một đống lửa, ta bắt đầu nướng nó. Hương thơm thoang thoảng do thịt chim tươi ngon và vừa chín tới dần dần xuất hiện. Ta nuốt nước miếng ừng ực nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn để nướng thịt chim vàng đều hết các mặt. Thịt thơm ngon, màu vàng ươm, mỡ tứa ra óng ánh. Thật sự là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-ngoc-hac-phong/2736048/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.