Chương trước
Chương sau
Trong loại chuyện này, Đoạn Tiểu Miêu chưa bao giờ thẹn thùng.

Cậu cho rằng "thân thiết" là chuyện hai người, nếu một người trong đó giống như cá chết, chỉ nằm hưởng thụ thì sao mà được chứ?

Dựa theo nguyên tắc mèo con phải ở trên, Úc Yên xem đại ma đầu như một cái ghế ngồi, cậu cảm thấy chắc chắn đại ma đầu rất thích.

Đoạn Lâm: "..."

Cũng không phải là không thích mà chính là... vừa đau vừa sướng.

Dựa theo tiết tấu của mèo con, chỉ sợ có làm cả ngày thì hắn cũng đừng mong được thống khoái.

Nhưng mèo con chủ động như thế, Đoạn Lâm không muốn phụ lòng tốt của cậu nên chỉ có thể nhắm mắt nhẫn nhịn, trong lòng thầm cầu nguyện mèo con nhanh mệt đi, rồi hắn sẽ được xoay người biến khách thành chủ.

May mà Úc Yên quả thật không hề kiên nhẫn, mới được vài cái đã nằm bò trên ngực Đoạn Lâm, bộ dạng hết sức vất vả.

"Ta nỗ lực lắm đó, ngươi mau hôn ta đi."

Đoạn Lâm buồn cười, giơ tay lên xoa gương mặt nóng nảy của cậu, làm lộ ra gương mặt thấm ướt mồ hôi khiến ánh mắt hắn trở nên u ám, dù chỉ là hôn như chuồn chuồn lướt nước cũng tràn ngập thương xót và dục vọng chiếm hữu.

"Sao ngươi lại phải vất vả như thế?" Ma tu ôm chầm lấy eo Úc Yên, ánh mắt nặng nề bao trùm lấy cậu, khí thế khiến lòng người giật mình.

Úc Yên cũng có hơi sợ, vừa rồi cậu vô cớ gây rối như vậy là vì mong được kết thúc sớm. Nhưng cậu không ngờ chỉ vừa tuốt súng lên kèn thì hắn đã lập tức làm tới.

Cậu đành nhận mệnh mà nhắm mắt lại, để Đoạn Lâm hôn một hơi dài rồi lại bị hắn đưa lên chín tầng mây, không nghĩ gì được nữa.

Lần đầu tiên thân cận sau khi ra khỏi tù, có lẽ là mọi gông cùm xiềng xích trên người đều không còn nữa nên Đoạn Lâm vô cùng buông thả, có vẻ tận tình tùy ý nhưng lại trộn lẫn một chút oán niệm, khiến Úc Yên rất thoải mái.

Úc Yên hữu khí vô lực mà nghĩ: 'Quả nhiên không có mâu thuẫn gì mà lên giường đánh một trận không giải quyết được.'

Nếu có, vậy thì đánh hai trận.

Úc Yên mệt đến mức ngủ mất, Đoạn Lâm ngồi dậy mặt quần áo, giày dép vào rồi thay Đoạn Tiểu Miêu ra ngoài xử lý vài chuyện. Vì trong lúc bọn họ thân thiết, thỉnh thoảng lại có tiểu yêu đến báo cáo.

Bộ dạng dường như rất sốt ruột.

Trước đó cũng nói qua rồi, thật ra Ma Tôn Đoạn Lâm là một người nghiện lông, rất có hảo cảm với vật lông xù. Vậy nên lúc mèo con kéo hắn vào làm quản lý của Lâu Meo Meo, hắn không miễn cương chút nào, dù sao cũng hợp nhau.

Đoạn Lâm lạnh lùng ra lệnh một phát là khiến các tu sĩ đều sợ mất mật đang đi giữa một bầy động vật. Tuy hắn sẽ không hạ mình còng lưng đi vuốt ve mấy con động vật yếu ớt đó nhưng hắn cũng không có ác ý với chúng.

Nếu đúng lúc chắn ngay trước chân hắn thì hắn sẽ đi vòng qua.

Động vật nhỏ rất mẫn cảm, giống như có radar trời sinh, chúng biết được ai đối tốt và ai có ác ý với chúng.

Trên người Ma Tôn có hơi thở của Meo Đại Vương, hơn nữa còn rất nồng đậm, đương nhiên, dù sao thì ngày nào họ cũng dính với nhau, vừa rồi còn tiếp xúc khoảng cách 'âm' với nhau nữa mà.

Cho nên Đoạn Lâm đi theo đám lông xù cả một đoạn đường, rốt cuộc bọn họ muốn hắn giải quyết vấn đề gì?

Thì ra là vấn đề quan trọng nhất.

Chuyện ăn cơm.

Nhóm tiểu yêu này không có tích cốc nên họ cần dựa vào đồ ăn để hấp thu năng lượng và linh khí.

"Thường ngày các ngươi ăn gì ở Vạn Yêu Cốc?" Đoạn Lâm khoanh tay đứng nhìn, đuôi mắt lộ ra sự thỏa mãn, dịu dàng hỏi đám tiểu yêu.

Nhóm tiểu yêu lập tức mồm năm miệng mười mà đáp.

Sóc yêu nói: "Ta ăn quả thông rừng, nhưng nơi này không có quả thông chín." Là do khí hậu không giống nhau.

Đoạn Lâm nghĩ thầm, quả thông kia có linh khí à?

Chẳng trách nó vẫn là một con sóc yêu chưa hóa hình.

Gấu đen nói: "Ta đi săn động vật không có linh trí, nhưng Đại Vương nói là không được giết động vật bình thường ở đây."

Cái này... cũng vì Úc Yên muốn tốt cho hắn, động vật bình thường có rất nhiều tạp chất, ăn vào không tốt cho cơ thể, không bằng đồ ăn thuần.

Nhưng mà cậu đã bị Đoạn Lâm kéo đi lăn giường, vẫn chưa kịp giải quyết vấn đề này.

Rái cá: "Ta bắt cá trong sông, nhưng cá sông ở đây khó bắt lắm."

Đương nhiên, bởi vì dòng sông kia không đơn giản, cá bên trong đều có linh tính, tiểu yêu không bắt được.

Khỉ lông vàng nói: "Ta hái quả trên cây, nhưng quả ở đây vừa nhỏ vừa chát."

Chính là quả dại, phải biết rằng Núi Đầu Mèo hàng năm không có người xử lý nên cây dại tự nhiên sinh trưởng khắp núi, không hề trải qua quá trình trồng trọt gì.

Quả ngon thì chắc chắn phải trồng trọt và chăm sóc tỉ mỉ, sau này cũng phải giải quyết vấn đề này.

Hồ ly xám xịt nói: "Ta bắt chuột ăn, cũng có thể ăn trái vây."

Dần dà, mọi người đều ngoan ngoãn báo cáo thực đơn mỗi ngày của mình, không hề sốt ruột chút nào, vì họ cảm thấy chắc chắn Đại Vương sẽ giải quyết chuyện này.

Nhóm tiểu yêu này cũng khá trật tự, đói bụng cũng không ồn không nháo, những đôi mắt ngây thơ đầy tin tưởng.

"Bản tôn biết rồi." Đoạn Lâm nghe xong hết thì phân phó xuống: "Mỗi loài các ngươi cử ra một đại diện để xuống núi mua sắm với bản tôn."

Đại năng thực lực cường đại đi phía trước khiến tiểu yêu đại diện phấn chấn đuổi theo.

Ma Tôn ra ngoài, Đan Dương theo thói quen mà làm bảo vệ, để ngừa có người tìm tới Lâu Meo Meo của họ.

Một thanh kiếm khác canh giữ bên cạnh Úc Yên, một tấc cũng không rời.

Úc Yên ngủ một giấc dậy thì nghe thấy một tin tức trọng đại: Đại ma đầu dẫn nhóm tiểu yêu đi dạo phố!

Đáng ghét, sao chuyện như dạo phố có thể thiếu mặt cậu được chứ?

Úc Yên: Trẫm cũng phải đi!

Thiên Cơ các là một tông môn lâu năm, dưới chân núi họ có thành trấn phồn hoa bao quanh, xa hơn chút thì còn có thủ đô nhân loại.

Nhưng trước nay tu sĩ rất ít khi sinh sống cùng nhân loại, có lẽ thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy tu sĩ ở đô thành nhân loại nhưng những thành trấn có tu sĩ tụ tập lại có rất ít nhân loại.

Nhưng thật ra mấy thứ kỳ quái thì rất thường thấy, ví dụ như yêu tu chưa hóa hình nghênh ngang đi trên phố.

Bọn họ có thực lực yếu đuối, đa số tu sĩ sẽ không bắt nạt họ, trừ khi gặp phải tu sĩ có tính cách ác liệt mà thôi.

Gặp phải thì bị trêu đùa, nhục nhã gì đó đều có hết.

Trong thành này toàn là tu sĩ kiếm đạo, bỗng nhiên xuất hiện một đám yêu tu pháp lực yếu đuối nên có thể nói là vô cùng bắt mắt.

Đây là lần đầu nhóm tiểu yêu dạo phố, cái gì cũng trông hết sức mới lạ, ban đầu bọn họ còn có thể ngoan ngoãn đi theo sau Đoạn Lâm.

Nhưng không lâu sau, họ lại nhịn không được mà hoạt động trong phạm vi 10m xung quanh hắn.

"Đại Đại Vương." Nhóm tiểu yêu không biết phải gọi Đoạn Lâm thế nào nên đành gọi hắn là Đại Đại Vương, vì Đại Vương của họ là...sủng vật của vị đại năng này.

Vậy tất nhiên là Đại Đại Vương rồi!

Úc Yên: Cút!

Người gọi hắn là một con khỉ lông vàng, Đoạn Lâm nghe tiếng nhìn sang thì thấy hắn đang chỉ vào một quầy linh quả, có chút thẹn thùng mà đan tay vào nhau.

"Muốn mua mấy quả đó à?" Đoạn Lâm hỏi rõ, thấy mấy quả đó quả thật khá tốt nên bắt đầu giao dịch với người bán hàng rong.

Gấu đen thích ăn thịt đang đứng trước một quầy bán thịt, bởi vì cửa hàng này làm ăn rất khấm khá nên cần phải xếp hàng.

Gấu đen ngoan ngoãn xếp ở cuối hàng, nhưng phía trước luôn có tu sĩ khác chen hàng nên dù hắn có đợi cỡ nào thì vẫn ở cuối.

Nhưng hắn khờ lắm, chỉ biết lấy tay gãi đầu, không dám gây xung đột với người khác.

Nhưng mà hắn sợ cứ đứng đây thì Đại Đại Vương sẽ bỏ hắn lại.

Một đám tiểu yêu cùng xuống núi nên Đoạn Lâm không quản hết được, vì vậy hắn không biết tình huống hiện tại của gấu đen, cũng không biết hắn đang bị người khác khi dễ.

Nếu Đoạn Lâm biết chuyện này thì tất nhiên sẽ ra tay dạy dỗ mấy tên tu sĩ chen hàng đó.

May mà Úc Yên đã ngự kiếm tới, đúng lúc thấy gấu đen đứng xếp hàng ở quầy thịt luôn bị người khác chen hàng, cậu vội càng chạy sang hỗ trợ.

Thành trấn này nằm trong sự quản lý của Thiên Cơ Các, mà Thiên Cơ Các tự xưng là chính đạo, vốn dĩ không chào đón yêu tu nên nơi đây hiếm khi xuất hiện yêu tu.

Tạo nên hiện tượng yêu tu tại thành trấn này bị khi dễ.

Úc Yên biết rõ việc này nên cậu lắc mình biến thành hình người. Ở dạng này, mọi người sẽ không để ý cậu có phải là yêu tu hay không mà chỉ để ý cậu là một đại năng Nguyên Anh.

"Vị tu sĩ này, sao ngươi lại chen hàng?" Úc Yên vừa xuất hiện đã dùng kiếm ngăn cản tu sĩ muốn chen hàng kia.

Tu sĩ kia vốn dĩ tính há mồm mắng nhưng thấy thanh kiếm thì nghẹn lại, kiếm tu không dễ chọc!

"Ngươi là ai? Ngươi muốn chen cũng được, quản chuyện này làm gì?" Tu sĩ chen hàng tỏ vẻ.

"Ta là Đại Vương của gấu đen này." Úc Yên rầm rì, dùng kiếm đẩy tu sĩ kia ra rồi nói với những tu sĩ phía trước: "Mấy tên vừa nãy chen hàng tránh ra hết cho ta, đao kiếm không có mắt!"

Gấu đen mở to mắt: "Đại Vương?"

Dù bọn họ chưa từng thấy hình người của Úc Yên nhưng động vật 'nhỏ' có khứu giác nhạy bén. Hắn ngửi thấy mùi của Úc Yên là mắt sáng lên, quả thật là Đại Vương.

"Ai giương oai ở chỗ này?" Tu sĩ chen hàng phía trước không mấy thân thiện mà quay lại nhìn cậu.

Chỉ thấy cậu mang một thân lụa là phối với chiếc chuông leng keng, trên đầu còn mang theo chiếc nón cói, rất có cảm giác như công tử ăn chơi trác táng.

Là đệ tử ương ngạnh của tông môn nào xuống núi đây?

Chắc chắn không phải là Thiên Cơ Các.

Vậy thì không có gì phải sợ.

Úc Yên nghĩ sớm muộn gì cũng nổi tiếng thôi, không bằng nổi tiếng lúc còn sớm nên cậu liền báo danh: "Chúng ta là tông môn mới dọn tới đây, tên là Lâu Meo Meo Vô Địch, tọa lạc trên núi Đầu Mèo. Ta là Đại Vương Đoạn Tiểu Miêu, đây là thuộc hạ gấu đen của ta."

Não mọi người như muốn tổ tung, họ chỉ nghe thấy mèo mèo mèo, rất nhiều mèo.

"A." Mọi người lạnh nhạt mà tiếp tục xếp hàng, bởi vì tông môn nhỏ đó vừa nghe là biết rất bình thường, có khi ngày mai đã đóng cửa rồi.

Nói câu không dễ nghe chút, loại tông môn như này trong một ngày có thể thành lập vô số, đương nhiên là trong một ngày cũng có thể đóng cửa vô số.

Úc Yên: Thái độ hờ hững quá.

Lần này cậu không tới để giới thiệu tông môn nhà mình mà là để trừng phạt mấy tên chen hàng kia, một là ngoan ngoãn đi ra sau, hai là chịu đánh.

Xem ra kêu gọi là vô dụng, Úc Yên đành phải lấy ra Meo Meo Vô Địch hiếm khi dùng để đánh nhau, dùng luồng kiếm khí cổ mà dọa sợ đám người phía trước.

Phần lớn bọn họ có tu vi Trúc Cơ, nhận thấy kiếm ý lành lạnh kia, họ lập tức quay đầu lại nhìn Úc Yên, trong lòng không khỏi kinh ngạc, tên khốn này là kiếm tu ư?

Hơn nữa thực lực còn không yếu.

Có vài tu sĩ tâm lý yếu đã rời đi trước, cả hàng dần bỏ của chạy lấy người.

"Không thể hiểu được." Có vài tu sĩ xấu hổ buồn bực nói thầm, có lẽ hắn chưa từng mất mặt như vậy.

"Ngươi mới không thể hiểu được đó." Úc Yên 'hừ' nhẹ một tiếng, chĩa kiếm về phía mấy tên vẫn chưa chịu đi: "Muốn đánh nhau sao?"

Khí thế Nguyên Anh của cậu tỏa ra, mấy cái mạng còn lại cũng chạy mất.

Lúc này, chủ quầy thịt tỏ ra khó chịu, ông không thấy chen hàng gì gì đó, ông chỉ thấy có tu sĩ đến cản trở mối làm ăn của ông, đuổi hết khách của ông đi thôi.

Chủ quầy thịt thả đao xuống, ánh sáng lóe lên nơi chiếc thớt, mặt ông trở nên dữ tợn, giận dữ nói với Úc Yên: "Phá mối làm ăn của ông đây rồi, đền tiền đây!"

Tuy những người đó làm sai nhưng đuổi khách của ông đi cũng là sự thật, Úc Yên không hề trốn tránh trách nhiệm: "Được, ta sẽ trả một ít linh thạch cho ông."

Nói rồi cậu lấy một ít tiền tiêu vặt của mình ra để đền.

Sau đó cậu nói: "Ông chủ, chúng ta muốn mua một ít thịt. Nếu ngươi có đủ thì chúng ta muốn ngươi cung cấp dài hạn."

Nhưng không ngờ ông chủ lại nói: "Không bán, biến đi biến đi, chúng ta không buôn bán với yêu tu."

Úc Yên: "?"

Úc Yên giật mình, không phải chứ, ông chủ này chê tiền à?

Tông môn bọn họ tiêu hao rất nhiều thịt.

Nhưng ông chủ này lại dầu muối không ăn, vẫn cứ đuổi họ đi.

Gấu đen đang vỗ tay hô Đại Vương lợi hại thì bỗng nghe thấy ông chủ không bán thịt cho họ, ánh mắt sáng lấp lánh của hắn ảm đạm lại.

Hắn đói bụng lắm rồi.

Úc Yên để ý đến ánh mắt của hắn, meo, cậu vốn tưởng mang nhóm tiểu yêu ra khỏi Vạn Yêu Cốc thì có thể cho bọn họ một cuộc sống yên bình lâu dài.

Nhưng không ngờ lại thành ra như vậy.

Đoạn Tiểu Miêu gấp đến mức rối mù nhưng cậu vẫn không nghĩ đến chuyện gây sự. Dù sao thì sau này cậu vẫn còn phải sinh sống ở nơi này, danh tiếng hỏng mất thì sao mà được?

Vì thế, cậu nén cơn giận mà nói với gấu đen: "Không sao, ông ấy không bán thì chúng ta sang quầy khác."

"Hừ, cả tòa thành này đều là của chủ nhân của chúng ta, ta không bán thì các quầy khác cũng không bán cho ngươi đâu."

Thì ra là thế, thì ra là có nguyên nhân sâu xa phía sau.

"Chủ nhân của các ngươi là ai?" Úc Yên hỏi, nơi này không phải là Tu Chân giới cường giả vi tôn sao?

Nếu có chuyện không thể dùng lời nói được thì cứ dùng nắm đấm thôi.

Chủ quầy thịt kia nghĩ một hồi, ông cảm thấy nói cho cậu nghe cũng không việc gì, dù sao thì chủ nhân của họ cũng rất lợi hại.

"Nói ngươi biết cũng không sao, chủ nhân của chúng ta là đại tông môn thứ hai ở nơi này, Thanh Đan tông."

Thì ra là Thanh Đan tông, thật tuyệt, Úc Yên tuyên bố rằng sẽ không bỏ qua cho tông môn này, trừ khi cho bọn họ một lời giải thích.

"Mèo con, sao vậy?" Là Đoạn Lâm.

Gần như là ngay lúc nghe thấy giọng hắn, một cánh tay đã quấn lấy hông Úc Yên.

Hơi thở quen thuộc kia cũng xuất hiện, bao trùm Úc Yên trong nháy mắt, khiến người ta có cảm giác an toàn kỳ lạ.

"Cũng không phải chuyện lớn gì." Úc Yên kể ngắn gọn lại chuyện vừa rồi, sau đó vỗ mu bàn tay Đoạn Lâm: "Đi, mang theo nhóm tiểu yêu đến Thanh Đan tông làm khách. Hừ, bọn họ không bán thịt cho chúng ta chứ gì? Vậy phải tới chỗ họ ăn một bữa no nê mới được."

Đúng lúc hiện giờ nhóm tiểu yêu đã đói đến mức không chịu được, con nào con nấy đầu bụng dán vào lưng, mắt xanh lè.

Đoạn Lâm nói đúng vào trọng tâm: "Ngươi đây không phải đi làm khách mà là làm lưu manh."

Nhưng mà sao cũng được, chỉ cần mèo con muốn đi thì hắn sẽ đi theo.

Chưa từng nghe thấy tông môn này, vậy thì cũng chẳng phải là đại tông môn gì.

Thực lực không lớn mà tật xấu lại rất nhiều.

Nếu trong mắt đối phương không chịu nổi một hát cát như thế thì Đoạn Lâm càng muốn ném một nắm cát vào mặt bọn họ.

Tiểu yêu ăn rau thật ra đã no bụng rồi. Lúc tập hợp, bọn họ vừa cầm trong tay, vừa ngậm trong miệng, tất cả đều trông mông mà nhìn Đại Vương, không biết là muốn làm gì.

Đại Vương nói đi làm khách thì bọn họ đều tin, họ lập tức hào hứng phấn chấn, nhảy nhót tại chỗ.

Không mua được thịt, tiểu yêu ăn thịt đã đói đến không chịu nổi, bọn họ nghe nói Úc Yên muốn dẫn họ đi ăn một bữa no nê thì đều chép miệng chờ mong.

"Đại Vương Đại Vương, đi nhanh đi."

"Chúng em đói bụng rồi, chít chít."

"Đừng vội, đừng vội." Úc Yên lấy tàu bay ra, đưa bọn họ lên tàu bay rồi mới cùng nhau tiến đến Đan Thanh tông đáng ghét kia.

Chủ quầy thịt thấy thế thì mới không nhanh không chậm mà báo với tông môn, nói là có tên khốn không có mắt tìm tới cửa, mong tông môn tìm cách xử lý.

Tông môn bên kia hỏi rõ ngọn nguồn, nghe nói chỉ là một vài tiểu yêu tu chưa hóa hình thì đương nhiên là chẳng để trong lòng.

Đến lúc đó, ngay cả cửa tông môn bọn họ cũng không mở, để đám tiểu yêu kia bị cửa đập mặt đi.

-o0o-

Aly: Dạo này bệnh lười tái phát nghiêm trọng cực kỳ luôn mấy bà ơi (┬┬﹏┬┬)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.