Chương trước
Chương sau
Thanh Đan tông, nhìn tên đoán nghĩa thì chính là một tông môn chuyên về luyện đan, loại tông môn này trời sinh đã có một cảm giác ưu việt.

Đối với tu sĩ, đan dược là một thứ vô cùng quan trọng, không cần phải nói nhiều.

Thân phận của tông môn có đan dược như cá gặp nước ở Tu Chân giới, có quan hệ tốt và được các tông môn khác kính trọng nên tính tình cũng rất lớn.

Về võ lực, thật ra Thanh Đan tông chả là gì cả, nhưng bọn họ lại có thể trở thành đại tông môn thứ hai ở mảnh đất này, địa vị chỉ sau Thiên Cơ các là vì bọn họ có thể luyện đan.

Trong đó, Trúc Cơ đan chính là loại đại dược cung không đủ cầu* nhất, ngày nào cũng có hàng dài người tới cửa xin đan.

*Cung không đủ cầu: nhiều người muốn tới mức sản xuất không đủ.

Vì vậy, với họ mà nói, có người tới gây chuyện không phải là chuyện bình thường.

Đệ tử Thanh Đan tông không nghĩ tới việc tông môn mình đã làm gì mà lại bị gây chuyện.

Mà là tự cảm thấy chắc chắn người kia đang gây chuyện, có ý đồ gây rối.

Chiếc tàu bay chở một đám tiểu yêu lướt trên mây, vượt qua những ngọn núi. Đám lông xù chưa hóa hình đều ngoan ngoãn ngồi ở bên trong, không dám lộn xộn.

Bọn họ tò mò nhìn bóng dáng tu sĩ mang y phục rực rỡ kia, nghe gấu đen nói đây là hình người của Đại Vương bọn họ, hình người của Đại Vương thật đẹp.

Đại Đại Vương ở bên cạnh cũng đẹp!

Bóng dáng cao lớn, thực lực sâu không lường được mang lại cho đám tiểu một cảm giác an toàn.

Đương nhiên đến giờ họ vẫn không biết là mình bị khi dễ, bây giờ không phải trên đường đi ăn ké mà là đang đi gây chuyện.

Một đám tiểu yêu mới ra khỏi Vạn Yêu Cốc, cái gì cũng không biết, không biết nhân gian hiểm ác cỡ nào, vấn đề lớn nhất từng gặp phải chỉ là chuyện ăn uống.

Úc Yên điều khiển tàu bay vững vàng đáp trước cửa Thanh Đan tông, nơi này còn không phải là cửa chính của tông môn mà chỉ là cổng ngoài.

Mỗi cổng đều có cấm chế và gác cổng, có vài cái còn có trận pháp, kỳ môn độn giáp hoặc là cơ quan.

Cổng ngoài Thiên Cơ các chắc chắn là cơ quan, nhưng không biết ở Thanh Đan tông là cái gì?

Thanh Đan tông cũng là cơ quan, bọn họ dùng không ít thứ để xin các chủ Thiên Cơ các đích thân bày trận.

Úc Yên chớp mắt: "Nếu chúng ta nói là đến thăm thì họ có cho vào không?"

Đoạn Lâm cười nói: "Đại Vương núi Đầu Mèo tới thăm thì đương nhiên là không được." Rõ ràng hắn đang trêu chọc, vậy là lại nhẹ nhàng sờ đầu Úc Yên, tự phụ mà nói đúng trọng tâm: "Nhưng nếu nói là Đoạn Lâm tới thăm thì đến tám chín phần là có thể."

Đáng ghét, hắn nói rất có lý.

Không còn cách nào khác, hiện tại núi Đầu Mèo vẫn chưa phát triển, ra ngoài vẫn phải dựa hơi Đoạn Lâm!

Dù sao cũng là người một nhà, dựa thì dựa!

"Người gác cổng đâu?" Úc Yên hô lớn một tiếng.

Gác cổng đã sớm nhận được thông báo, nếu có yêu tu y phục rực rỡ và một ma tu mang y phục đen đến thì không cần để ý.

Yêu tu và ma tu đều không được đại lục này hoan nghênh, cho dù không dám trắng trợn xua đuổi thì cũng khinh thường giao lưu với họ.

Không có người đáp lại, hiển nhiên là họ đã bị làm lơ.

Úc Yên liếc nhìn Đoạn Lâm một cái, hai ngọn lửa trong mắt nói lên rằng: Quá bực mình, ta muốn gây sự.

Hắn mỉm cười nhìn cậu, hẳn là do hôm nay mới "thân thiết" xong nên trong mắt hắn luôn có đôi chút lưu luyến, Úc Yên nhìn thấy thì mặt nóng cả lên.

Cậu quay mặt đi, 'xoẹt' một tiếng rút Đan Dương ra: "Đan Dương, đến lượt ngươi biểu hiện rồi. Chúng ta trực tiếp bổ tấm bia đá của bọn họ ra, có được không?"

Thứ bị Úc Yên để ý chính là tấm bia đá trước cổng tông môn, ở trên đề ba chữ Thanh Đan tông, bút pháp cứng cáp hữu lực đầy khí thế.

Không so sánh thì không đau thương, Úc Yên bỗng cảm thấy tên đề trên cổng tông môn mình không đủ khí thế, vật nghiêm túc như vậy sao có thể dùng chữ con nít để viết được chứ?

Hay là về năn nỉ đại ma đầu viết một cái nhỉ?

Vậy tất nhiên là sẽ rồng bay phượng múa, khí thế hào hùng.

Nhưng cái cổng hình nấm không hợp với kiểu chữ đó, chẳng lẽ phải đổi cổng sao?

Úc Yên không muốn, cậu rất thích cánh cổng nấm kia, mỗi lần đi qua cậu đều thấy hạnh phúc, đổi đi thì không còn vui nữa.

Đan Dương trong tay cậu rung lên, dời lại lực chú ý của Úc Yên, dường như hắn đang nói là đã chuẩn bị xong rồi.

"Được!" Úc Yên phi thân nhảy lên không trung xoay một vòng, sao đó trực tiếp bổ xuống, mục tiêu chính là tấm bia đá cao ngất kia.

Tấm bia đá này hiển nhiên là vô cùng cứng rắn, Úc Yên bổ xuống một kiếm cũng không chia năm xẻ bảy như tưởng tượng mà chỉ vỡ mất một miếng mà thôi.

Nhưng chỉ thế cũng đã đủ để người của Thanh Đan tông giật mình vì loại chuyện này quá thiếu đạo đức, như này chẳng phải là đạp tên tuổi của Thanh Đan tông bọn họ dưới chân sao!?

Mà đây không phải là lần đầu tiên Úc Yên làm loại chuyện này, vào lúc vừa mới rời khỏi đáy vực, cậu đã giương oai một phen, không nhiều lời mà chém nứt tấm bảng của người ta.

Nếu không có Đoạn Lâm ở đó thì cậu đã bị đánh thành mèo què rồi.

Nhìn tấm bia chỉ bị mẻ mất một miếng, Úc Yên không hài lòng mà bĩu môi: "Ai da, không tốt lắm nha."

Đệ tử Thanh Đan tông vừa ra tới đã xém nữa phụt máu, tên khốn này nói gì vậy?

Buồn cười, thật là buồn cười!

"Yêu tu to gan, sao ngươi lại phá bia đá của tông môn bọn ta?" Ánh mắt đệ tử đó như muốn đâm chết Úc Yên, hắn nói: "Nơi này không phải là nơi cho ngươi giương oai, ngươi sẽ phải chịu trừng phạt."

Úc Yên: "Cuối cùng cũng ra nói chuyện với ta rồi à?" Hỏi một đằng mà trả lời một nẻo, cậu nói thẳng nhu cầu của mình: "Mau mở cổng ra rồi mời chúng ta vào, ta có chuyện muốn nói với tông chủ các ngươi, trưởng lão cũng được."

Tông chủ một tông chắc là rất bận, bọn họ cũng không kén chọn.

Đệ tử kia tức đến mức không thở nổi, hắn nói: "Thanh Đan tông bọn ta không chào đón..."

"A? Vậy ta đành phải tiếp tục phá tấm bia đá của các ngươi vậy." Úc Yên nâng kiếm lên, làm bộ định chém thêm một nhát.

"Dừng tay! Đừng!" Trước sức phá hoại tuyệt đối, mọi thứ đều như hổ giấy. Đệ tử kia không dám nói nữa, vội tỏ vẻ mình sẽ đi báo với tông chủ: "Ngươi, các ngươi chờ ở đây một lát, không được phá tấm bia đá của bọn ta."

"Đi nhanh về nhanh nha." Úc Yên thu kiếm lại.

Đệ tử kia sợ hãi chạy đi bẩm báo với tông chủ rằng ngoài cổng có hai gã yêu tu và ma tu, thoạt nhìn thực lực không tầm thường, trong đó còn có một người là kiếm tu, một kiếm chém vỡ bia đá ngoài cổng.

Lão tông chủ vừa nghe xong thì tim hẫng một nhịp, bia đá đó lập lên từ thời Tổ sư gia khai tông, ông run run hỏi: "Một... nhát chém vỡ?"

"C-Cũng không phải, chỉ bị mẻ mất một miếng thôi..."

Lúc này lão tông chủ mới thở dài nhẹ nhõm, sau đó ông trừng mắt trách đệ tử kia: "Chẳng phải ngươi là người gác cổng sao? Sao lại để hắn chém vỡ bia đá?"

Mặt đệ tử kia liền đỏ lên, lúc này mới một năm một mười nói về chuyện chủ quầy thịt trong thành truyền tin cho tông chủ nghe.

Cuối cùng, hắn lắp bắp nói: "Ta tưởng chỉ là tiểu yêu hèn mọn, không đáng sợ, cứ chặn bọn họ ngoài cổng là được."

Lão tông chủ giận đến phát run: "Ngươi tưởng cái gì? Thanh Đan tông đến lượt ngươi làm chủ từ khi nào vậy hả?"

"Không phải ạ." Đệ tử 'bộp' một tiếng mà quỳ xuống, liên tục kêu oan: "Là trưởng lão quyết định, đệ tử chỉ nghe theo phân phó."

"Việc này tính sổ sau, đi ra ngoài xem đã." Lão tông chủ chịu đựng mà ra ngoài tông môn xem xét tình huống.

Thấy có người tới, Úc – kính già yêu trẻ - Yên chắp tay một cái: "Lão gia gia, ông là tông chủ nơi này à?"

Lão tông chủ vừa ra tới đã sợ hãi, tu sĩ có tu vi càng thấp thì càng không nhìn ra tu vi của người khác, mà tu vi càng cao thì khi gặp được đại năng sâu không lường được thì càng có thể nhận thấy nguy hiểm.

Ông liếc mắt một cái là nhìn ra vị tu sĩ trẻ tuổi đang nói chuyện với mình ít nhất phải là tu vi Nguyên Anh, không thua kém ông bao nhiêu.

Mà vị bên cạnh này, thoạt nhìn khuôn mặt lạnh lùng thành thục, khí chất cũng để lại nhiều dấu vết năm tháng khiến người khác nhìn không ra cạn sâu.

Hắn chỉ đứng đó, không chút để ý, phảng phất như mọi thứ trước mắt đều là vô tri vô giác.

Nhưng khi hắn nhìn sang tu sĩ trẻ tuổi thì lại trở nên sống động hơn.

Hiển nhiên hai người này có ràng buộc sâu sắc.

Lão tông chủ lập tức nói: "Tiểu lão đúng là tông chủ Thanh Đan tông, không biết hai vị tới đây có chuyện gì?"

Ông khách khí thì Úc Yên cũng khách khí, cậu nói: "Chúng ta là tông môn mới chuyển đến bên cạnh, toàn tông môn đều là yêu tu." Nói đến đây, cậu chỉ vào nhóm tiểu yêu phía sau mình: "Bọn họ vẫn chưa hóa hình nên cần ăn thịt."

Lão tông chủ gật đầu.

"Nhưng các ông lại quy định toàn thành không được bán thịt cho yêu tu, cách này của ông có thích hợp hay không thì ta không cần biết. Hôm nay ta tới đây là vì yêu tu của tông môn ta muốn ăn thịt, ông xem mà giải quyết đi." Úc Yên xoay xoay thanh kiếm trong tay.

Tuy rằng đe dọa người già không tốt nhưng nghĩ đến nhóm tiểu yêu ăn thịt của mình vẫn đang đói bụng thì trong lòng Úc Yên như có một ngọn lửa.

Đời này cậu chưa từng chịu ủy khuất như thế.

"Các hạ bớt giận, trong này nhất định là có hiểu lầm rồi, tiểu lão chưa từng quy định toàn thành không bán thịt cho yêu tu." Lão tông chủ nói như thật, vội trấn an yêu tu đang phẫn nộ: "Chắc là người của ta đã nhúng tay vào, tiểu lão nhất định sẽ khiển trách họ."

Úc Yên hoài nghi trong lòng, nói không chừng ông già này đang đẩy nổi cho thuộc hạ. Nhưng không sao cả, với cậu mà nói, chỉ cần kết quả vừa lòng là được.

"Thì ra là thế, vậy thì trách oan tông chủ rồi. Nhưng chúng ta bị cửa hàng đó chọc giận là sự thật, nhóm tiểu yêu của bổn Đại Vương đến giờ vẫn chưa được ăn no. Tông chủ, ông nói xem phải làm sao bây giờ?"

Đây là ăn chực một cách công khai.

Quả nhiên là phương pháp của yêu tu, không chút để ý gì cả.

Lão tông chủ thầm cười khổ, ông liếc nhìn ma tu chưa nói một lời kia, cứ cảm thấy hắn rất có địa vị. Ông không nắm chắc mười phần nên chỉ có thể chuẩn bị cho chu đáo.

"Đúng là chúng ta sai, nếu đã vậy thì mời các vị vào tông môn dùng bữa. Tiểu lão lập tức kêu người đi chuẩn bị một bàn ăn và rượu, coi như là lời xin lỗi các vị."

Nhóm tiểu yêu đi theo đã hiểu ngọn nguồn mọi chuyện cũng rất tức giận, nhưng nghe nói sắp được ăn uống no nê nên lại vui trở lại.

Úc Yên cũng rất vui, quay đầu lại vung tay với họ: "Đi đi đi, vào thôi, chúng ta ăn no rồi về."

Mà cậu không hề biết lão tông chủ đang trộm truyền âm ra ngoài gọi viện trợ.

Dù sao thì trước nay tông môn họ cũng không phải là phái thực lực, bọn họ là phái kỹ thuật. Nếu phải đối phó với yêu tu và ma tu thì chỉ có thể cầu cứu Thiên Cơ Các thực lực mạnh nhất mà thôi.

Các chủ vừa mới trở về Thiên Cơ Các thì đã nhận được tin cầu cứu của tông chủ Thanh Đan tông.

Ông không nói rõ ràng, dường như là tình huống khẩn cấp nên không tiện nhiều lời, chỉ nói rằng: "Có hai gã tu vi cao cường đến Thanh Đan tông, thỉnh các chủ mau chóng tới trợ giúp."

Thiên Cơ Các có quan hệ tốt với Thanh Đan tông, xưa nay là hai bên cùng có lợi. Thiên Cơ Các cho Thanh Đan tông vũ lực chi viện còn Thanh Đan tông cho Thiên Cơ Các đan dược.

Hiện giờ Thanh Đan tông đang gặp nạn nên các chủ không dám chậm trễ, ông lập tức kêu người đi gọi vài đệ tử tài giỏi đến nhưng lại nhận được hồi âm: "Sư tôn, chúng ta còn đang bận chuyện ở núi Đầu Mèo. Nếu Thanh Đan tông không phải chuyện lớn gì thì ngài tự đi được không?"

Các chủ nhíu mày, mấy tên đệ tử này ngày thường rất cung kính nghe lời, có thể nói là gọi là đến ngay. Tại sao bây giờ lại muốn kháng lệnh?

Thật là khó tin.

Núi Đầu Mèo kia thật sự vui vậy sao?

Vậy mà lại có thể khiến họ lưu luyến quên đường về.

Ở Thanh Đan tông có hai gã tu sĩ tu vi cao cường, cũng không biết là cao cường cỡ nào?

Các chủ nghĩ một hồi thì quyết định tự mình đi một chuyến.

Bên phía Thanh Đan tông, họ miễn cưỡng đón một đám tiểu yêu vào, chuẩn bị một bàn thức ăn phong phú chiêu đãi họ.

Suy nghĩ của tiểu yêu rất đơn giản, có ăn có uống là được. Họ sẽ không nghĩ đến việc nơi này có nguy hiểm hay không, những người này có ý đồ gì hay không.

Có Đại Vương rồi mà!

Úc Yên: Meo, ta cũng có sen rồi mà.

Tiếc là cậu không thể ăn thịt, đáng ghét, chỉ có thể ăn mấy món chay.

Đoạn Lâm không ăn gì cả, chỉ tùy ý uống chút linh tửu.

Úc Yên ăn đồ chay mà cũng ăn rất hăng say, ăn một hồi là biến về nguyên hình, nhảy tới nhảy lui trên bàn cơm. Với cậu thì là giải phóng thiên tính nhưng đối với những đệ tử Thanh Đan tông xung quanh thì đây là một đám... dã thú chưa khai trí.

Nhìn con gấu đen kia đi, thế mà lại lén bưng một tô thịt trốn trong góc mà ăn.

Còn con chồn kia thì cứ bò tới bò lui trên bàn ăn, không biết là có rụng lông hay không.

Mèo trắng nhìn rất sạch sẽ nhưng lại hay động tay, không ngừng sờ mó món này món kia.

Đệ tử Thanh Đan tông đều tỏ vẻ chán ghét, đồng thời cũng có chút bội phục mà nhìn ma tu bình tĩnh đằng kia. Họ không hiểu tại sao hắn lại làm được như thế, bộ không thấy phản cảm à?

Nhưng họ không ngờ rằng Ma Tôn đã là một người nuôi mèo chuyên nghiệp, đã quá quen với cảnh tượng như vậy.

Rụng lông ư?

Không thể chịu nổi rụng lông thì còn nuôi thú cưng cái gì, đây là điều kiện cơ bản nhất khi nuôi thú cưng: coi lông là không khí.

Nhảy tới nhảy lui trên bàn cơm sao?

Không sao cả, Ma Tôn không ăn cơm, chỉ cần mèo con đừng vói tay vào chén rượu của hắn là được.

Tuy rằng cậu thường làm vậy, nhưng hắn có thể làm gì chứ?

Vậy hạ tiêu chuẩn một chút, chỉ cần đừng lén vói tay vào là được...

Chạy nhảy vào đêm hôm? Nhảy nhót trước mặt?

Đó đều là những hành động thường thấy.

Ma Tôn không cần phải ngủ nên mèo con chạy nhảy vào ban đêm hay ban ngày đều không ảnh hưởng đến hắn.

Nhảy nhót lung tung chứng tỏ mèo con khỏe mạnh hoạt bát, mà cậu khỏe mạnh thì chẳng phải là hắn vui sao?

Ma Tôn bình tĩnh uống hết chén rượu rồi tính rót thêm một ly nữa.

Nhưng hắn phát hiện mèo con đang lén liếm trên miệng bình, cậu còn định giơ móng mở nắp rồi vói tay vào.

Đệ tử Thanh Đan tông: Không tin là ma tu này còn dám uống nữa! Hắn mà uống thì bọn họ thua!

"A."

Ma Tôn dùng ngón tay đẩy mũi mèo con ra, không cho cậu uống rượu: "Rượu này nghe mùi thơm nhưng thật ra là rượu mạnh, ngươi không được uống."

Nói rồi hắn bưng bầu rượu lên, trực tiếp ngửa đầu uống cạn.

Úc Yên chép miệng, cậu thật hâm mộ tửu lượng của đại ma đầu, uống rượu mạnh mà như uống nước sôi vậy!

Từ góc độ này, cậu có thể nhìn thấy yết hầu của đại ma đầu lên xuống theo động tác nuốt rượu, cực kỳ gợi cảm.

Úc Yên xem đến mức ngứa ngáy, chỉ muốn nhào lên cắn một ngụm. Nhưng cậu không dám vì cậu có cảm giác hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Nếu không thể ngậm yết hầu của đại ma đầu thì đành ngậm ngón tay hắn vậy, cậu nằm bò ra, nghiêng đầu gặm.

"Ngươi đang ăn no rửng mỡ à." Đoạn Lâm cười nhẹ, nhưng hắn cũng không rút tay ra, tùy ý cho mèo con gặm chơi.

Tiệc rượu phong phú thành mảnh lộn xộn chỉ trong một lúc, mà lúc này, các chủ Thiên Cơ Các đến tiếp viện cũng vừa lúc chạy tới.

"Sao lại thế này? Hai gã tu sĩ kia đâu?" Các chủ khoanh tay dò hỏi tông chủ Thanh Đan tông.

Lão tông chủ như nhìn thấy cứu tinh, ông vội vàng ra tiếp đón: "Các chủ tới rồi sao? Mau đi theo ta, bọn họ đang dùng bữa trong kia."

Úc Yên ăn uống no nê sắp ngủ gật trong lồng ngực đại ma đầu run run chiếc tai trắng, hình như cậu nghe thấy tiếng của cha Hạo Trinh.

Thật là sống lâu thì chuyện gì cũng gặp được.

Ông cũng tới ăn chực sao?

-o0o-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.