Chương trước
Chương sau
Trước mắt nhóm người hùng hổ xông tới từ cách vách là những đôi mắt đơn thuần trong suốt, những ánh mắt nhiệt tình hiếu khách khiến bọn họ hoàn toàn ngơ ngác.

Là sao?

Đây là yêu tà trong miệng sư tôn à?

Không phải chứ, bọn họ chẳng phải là một đám động vật nhỏ sao?

Thoạt nhìn thực lực cũng không khác gì động vật bình thường, các tu sĩ dùng một chưởng là có thể tiêu diệt bọn họ.

Yếu, quá yếu.

"Sư tôn, cái này..." Đám người Thiên Cơ Các nhìn nhau, chẳng lẽ là tình báo có nhầm lẫn gì à?

"Bọn họ trông đáng yêu quá, sư tôn, ta không xuống tay được."

"Ta cũng không đánh được."

Một tên hai tên đều tỏ thái độ.

Thấy sắc mặt sư tôn không tốt, nhị sư huynh Đàn Nhã nói: "Không phải bọn họ đã gọi Đại Vương của họ tới rồi sao? Chắc chắn Đại Vương của họ rất lợi hại, cứ chờ hắn tới rồi tính tiếp."

Các đệ tử khác hùa theo: "Đúng đúng, chúng ta có thể đánh Đại Vương, đợi Đại Vương ra rồi hẳn động thủ!"

Mấy người họ hô xong thì quay đầu lại, nhận ra chú nhím nhỏ đang hoảng sợ nhìn bọn họ, cây kẹo trong tay cũng rớt xuống đất.

Hiển nhiên là đã nghe được cuộc trò chuyện của họ, bị dọa cho run bần bật.

"Các ngươi... Các ngươi không phải là khách sao? Sao lại muốn đánh Đại Vương?"

"Không không không không, không phải! Bọn ta không có đánh Đại Vương của các ngươi! Ngươi đừng khóc..." Các đệ tử Thiên Cơ Các bị dọa đến mức chân tay luống cuống, có cảm giác như mình đã phạm phải tội tày trời.

Nước mắt nhím con rơi như thác, đang thương vô cùng.

Nghĩ lại thì vừa rồi bọn họ không nên nói mấy lời đó, đó chẳng phải là thiếu đạo đức sao?

"Đúng vậy, xin lỗi, là chúng ta nói bậy." Các đệ tử khác cũng vội vàng xin lỗi, có người thậm chí còn lấy đồ ăn ngon ra đưa cho chú nhím nhỏ.

"Chúng ta là khách từ Thiên Cơ Các bên cạnh sang, sau này chúng ta là hàng xóm... Ngươi đừng khóc."

Có người sờ đầu chú nhím nhỏ.

Chú nhím nhỏ liếm cây kẹo trong tay một cái, nếm vị ngọt một hồi rồi mới hớn hở nói: "Được, mời vào!"

Đám người Thiên Cơ Các đồng loạt thở phào một hơi, bao gồm cả các chủ vừa rồi cũng vô cùng bối rối.

Hơi không cẩn thận là bọn họ sẽ trở thành kẻ ác khi dễ người yếu, truyền ra ngoài thì không dễ nghe.

Tới đánh nhau biến thành tới cửa thăm hỏi, nhưng tới thăm thì không thể không chuẩn bị gì được.

"A, còn phải chuẩn bị lễ vật, sư tôn..." Mấy đôi mắt trông mong nhìn sang sư tôn, phần lễ này hẳn là sư tôn phải bỏ tiền, bọn họ đều là người nghèo, không có tiền.

Các chủ hào khí tận trời mà nói: "Kêu người đưa mấy xe linh quả qua đây, cả linh tửu nữa."

Vận chuyển mấy thứ đó chỉ là trong nháy mắt.

Chờ Úc Yên ngự kiếm phi hành từ Núi Đầu Mèo dưới lên Núi Đầu Mèo trên thì linh quả tỏa hương khắp nơi và linh tửu đã bày ra trước cửa.

Quả nhiên là khách tới chơi, còn mang theo nhiều lễ vật đến vậy, cậu cười tủm tỉm.

"Đại Vương tới—" Nhóm tiểu yêu vui vẻ nhảy dựng lên hoan hô, mới mấy ngày ngắn ngủi nhưng họ rất yêu quý Đại Vương này, còn vượt qua cả Yêu Vương.

Mọi người vừa nghe thấy Đại Vương tới thì không khỏi căng thẳng, trong đầu hiện lên một dáng người cao lớn uy mãnh, thực lực mạnh mẽ.

Đồng thời cũng hết sức cảnh giác để đề phòng xảy ra chiến tranh.

Không ngờ vừa ngước mắt lên liền thấy một con mèo lông trắng dài đang đạp trên kiếm, cái đuôi dựng lên như chổi lông gà, vẻ mặt kiêu ngạo mà đi đến trước mặt họ.

Đó là một con mèo dị dồng, toàn thân màu trắng khiến hắn trông khá tự phụ, trước cổ có một vòng lông càng khiến hắn trông khí phách hơn.

—Hắn là Đại Vương ư!?

Nhóm tiểu yêu: "Đại Vương, Đại Vương!"

Không sai, xem ra con mèo trắng này chính là Đại Vương.

Sau khi xác định hắn là Đại Vương, ý chí chiến đấu của đám người Thiên Cơ Các đều biến mất không thấy tăm hơi, không ai có thể động thủ với một con mèo... đáng yêu như vậy.

Tình báo sai rồi!

Tông môn bên cạnh chẳng phải là tà môn ma đạo gì cả, cũng không phải là thứ yêu tà, rõ ràng chỉ là một đám động vật nhỏ đáng yêu, cùng lắm là chỉ có chút yêu khí mà thôi.

Nhìn tông môn xinh đẹp này đi, nhìn không khí hòa thuận vui vẻ bên trong đi, ai cũng không tin là họ sẽ làm điều ác.

Úc Yên: "Bổn vương nghe nói là có khách đến thăm, không biết các ngươi là ai nhỉ?"

Các chủ cũng nói chậm lại: "Xin chào Miêu Đại Vương, ta là các chủ Thiên Cơ Các, là người ở ngọn núi bên cạnh."

Úc Yên kinh ngạc: "Thì ra là cha của Hạo Trinh, hoan nghênh hoan nghênh, ngài tới tìm Hạo Trinh sao?"

Mọi người nghe vậy thì đoán là Miêu Đại Vương này có quan hệ không tồi với Hạo Trinh.

"Đúng vậy, không biết nghịch tử kia đang ở đâu?" Tuy các chủ không thù hận gì Miêu Đại Vương này nhưng chuyện của ông và Hạo Trinh vẫn chưa tính xong.

Úc Yên: "A, hắn đang giúp ta làm việc ở sau núi, ngài muốn dẫn hắn về sao? Nếu không vội thì có thể cho ta mượn dùng hai ngày được không?"

Cái gì?

Đại sư huynh mười ngón tay không dính nước xuân mà lại đi làm việc ở sau núi sao?

Thấy bọn họ ngẩn người, Úc Yên cho rằng họ không muốn nên khuyên can mãi: "Chúng ta mới dọn tới nên mọi thứ đều lộn xộn, đang cần người hỗ trợ, thật sự bất đắc dĩ lắm nên mới bắt hắn tới phụ việc. Xin ngài đừng để ý, chờ đến khi chúng ta dọn dẹp xong hết thì sẽ mở tiệc chiêu đãi các vị!"

Miêu Đại Vương gấp đến mức chòm râu sắp nhếch lên tới nơi, thế này thì ai nỡ nhẫn tâm mang người phụ việc của cậu đi chứ?

Các chủ vội nói: "Không vội, cứ để nó làm thêm mấy ngày đi."

Hạo Trinh khó lắm mới làm quen được một vị bằng hữu đáng yêu như vậy chứ không phải là những tên bằng hữu khiến người khác ghét như heo như chó kia.

Ngoan ngoãn làm việc ở sau núi đi, đừng ra ngoài gây chuyện thị phi là được.

Chúng đệ tử nhìn nhóm động vật nhỏ thì nóng lòng vén tay áo lên mà nói: "Sư tôn, nơi này đang bận tối mày tối mặt, sao chúng ta không giúp đỡ chút đi?"

Như thế càng tốt.

Úc Yên thèm thuồng nhìn đống cơ thể phụ việc cường tráng kia, lại trông mong mà nhìn sang các chủ. Dù sao thì những người này cũng không phải của cậu mà là của ông bác này.

"Thưa ngài?"

Bị đôi mắt dị đồng lấp lánh ánh nước kia nhìn chằm chằm, các chủ chỉ đành vẫy tay: "Đi đi, nhớ là nhẹ chân nhẹ tay, đừng có mà động tay động chân quá."

"Vâng thưa sư tôn!" Các sư huynh đệ đồng thời hô lên rồi vén tay áo, ôm những con vật đó đi tìm nơi thích hợp để bày trí.

Mỗi động vật nhỏ đều phải có một nơi thuộc về mình, không thể quá lớn cũng không thể quá nhỏ, lớn khó quản lí mà nhỏ thì khó phát triển.

Còn phải đảm bảo nơi đó có linh khí sung túc, thích hợp cho tu luyện.

Đúng rồi, cũng phải chú trọng đến việc an bài hàng xóm nữa, tuyệt đối không thể để thiên địch ở gần nhau.

Động vật nhỏ bị ôm đi còn bị nhét linh quả vào lồng ngực, đây là loại quả mà Thiên Cơ Các tỉ mỉ trồng nên. Linh khí dồi dào, cắn một miếng là liền cảm thấy linh khí nhè nhẹ đang thấm vào cơ thể, khiến cả người thoải mái.

Các đệ tử thấy động vật nhỏ trong lồng ngực chỉ biết ăn, sau khi bọn họ bài trí ổn thỏa thì còn có lòng tốt mà giảng cho bọn họ nghe thế nào là tu luyện.

Nhân tiện hỏi một câu: "Ngươi biết hóa hình không?"

Lông xù lắc đầu.

Con đường mờ mịt lại xa xôi!

Hỏi thêm một câu nữa: "Cả tông môn đều giống ngươi sao?"

Lông xù nghĩ một hồi thì gật đầu.

Đệ tử cười khổ, vậy thì tông môn này có sức mạnh gì đáng nói chứ? Tương lai phát triển thế nào đây?

Lông xù: "Chúng ta có Đại Vương!"

Đệ tử: "Đại Vương của các ngươi trông cũng không khác các ngươi là mấy..."

Lông xù ngơ ra, lại nghĩ một hồi: "Đại Vương của chúng ta có chủ nhân!"

Đệ tử: "..."

Hôm nay chịu không nổi nữa rồi.

Hóa ra Đại Vương của tông môn này cũng là sủng vật của người khác.

"Hắt xì!" Úc Yên đang chiêu đãi các chủ thì không hiểu sao lại hắt xì một cái, hình như cảm lạnh rồi.

Đoạn Lâm vẫn luôn ẩn thân nghe thấy tiếng mèo con hắt xì thì xuất hiện, sờ khắp người cậu một lượt.

Dùng ma khí đuổi bệnh.

Úc Yên run tai nghĩ thầm: 'Ta cũng không có bị cảm, vừa rồi giống như có người nói xấu ta vậy.'

Bỗng nhiên một ma tu cao lớn tuấn mỹ xuất hiện, một thân trang phục đen, mái tóc đen dài được tùy ý cột lên, một hơi thở xa hoa ập vào mặt.

Khiến hắn thoạt nhìn trông không giống tu sĩ theo đuổi trường sinh mà lại giống một công tử quý tộc lang thang hơn.

Lúc vuốt ve mèo trắng thì càng giống.

Mà mèo trắng lại ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực hắn, mặc cho ngón tay hắn gãi cằm, sờ tai mà vẫn không nhúc nhích.

Suy nghĩ của các chủ Thiên Cơ Các giống với đệ tử của hắn: 'Miêu Đại Vương này vậy mà lại có chủ nhân!'

Lần nào cũng phải giải thích, Úc Yên rất bất đắc dĩ, dần dần trở nên lười giải thích.

"Các chủ, vị này là Đoạn Lâm, là... đạo lữ của ta." Úc Yên cảm thấy nói Đoạn Lâm là nô lệ của mình trước mặt người khác thì không được tốt lắm.

Trò chơi chủ tớ chỉ nên chơi ngầm mà thôi.

Bên ngoài vẫn nên là một quan hệ bình thường đi.

Đoạn Lâm nghe vậy thì đơ một chút, hắn dùng sức vào đầu ngón tay, xoa bóp thịt sau cổ mèo con, mềm mụp.

Các chủ trước mặt bọn họ vô cùng kinh ngạc, bời vì danh tiếng của Đoạn Lâm ở bên ngoài thật sự không nhỏ, ông vừa nghe tới cái tên này là liền ngẫm lại tất cả các chuyện về hắn.

Sau đó ông biến sắc, nhớ đến trước đó có tin rằng Hạo Trinh cấu kết với Đoạn Lâm ở nơi vô chủ.

Nhưng tin tức nói nhân tình của Đoạn Lâm là một vị yêu tu tuyệt sắc.

Khoan đã, yêu tu tuyệt sắc?

Các chủ bỗng nhìn sang Úc Yên, chẳng lẽ yêu tu trong lời đồn kia chính là con mèo trắng dị đồng trước mặt này sao?

"Hình như các chủ tới cửa không chỉ để thăm hỏi." Đoạn Lâm nói, dường như đã nhìn thấu ý đồ của ông.

Các chủ đổ mồ hôi lạnh, nếu trước đó ông biết Đoạn Lâm ở chỗ này thì sao có thể hùng hổ mà đến như vậy chứ?

Chê Thiên Cơ Các sống lâu quá sao?

Vị trước mặt là Đoạn Lâm đó, chỉ cần hắn muốn thì Thiên Cơ Các có thể bị san bằng trong một đêm.

"Các hạ chỉ giáo cho?" Các chủ vội cười nói: "Ta tới không phải để hỏi thăm thì còn có thể là gì chứ?"

Ông bắt đầu thấy may mắn vì trước đó mình đã quyết định chuyển linh quả và linh tửu tới, còn phái đệ tử đi hỗ trợ chứ không phải là kêu đánh kêu giết, dẫn đến tranh chấp vô ích.

Úc Yên nói: "Đúng vậy, hắn là cha của Hạo Trinh, tới thăm chúng ta, nhân tiện tìm con trai luôn."

Các chủ: "Đúng vậy, không sai."

Cảm ơn Miêu Đại Vương đã nói giúp.

Đoạn Lâm cười, vuốt đầu mèo con, không chút để ý mà nói: "Là bản tôn lo lắng nhiều rồi, bản tôn còn tưởng các hạ nghe nói có một ổ yêu tu chuyển đến bên cạnh thì vội vã tới xua đuổi chứ, không phải thì tốt rồi."

Các chủ xấu hổ: "Không phải đâu."

Thứ nhất, đám yêu tu này đáng yêu nhỏ yếu như vậy, ông đã không muốn xua đuổi nữa rồi. Thứ hai, người che chở đám yêu tu này là Ma Tôn Đoạn Lâm, có cho ông một ngàn lá gan thì ông cũng không dám đuổi.

Dưới cái nhìn áp bức mười phần của Đoạn Lâm, các chủ nhanh chóng cáo từ rời đi.

Thật ra Đoạn Lâm cũng không bận tâm đến ông, nếu ông muốn động thủ thì hắn có thể lập tức xử lý ông, chẳng qua ông là người thân của bằng hữu mèo con nên chỉ sợ giết đi thì có chút khó giải quyết thôi.

"Tu sĩ bên ngoài đều có lòng dạ thâm độc, mèo con đừng cả tin." Đoạn Lâm không nói gì nhiều, chỉ hôn chiếc đầu nhỏ của Úc Yên.

"Được, ta biết rồi." Úc Yên ngoan ngoãn gật đầu.

Thật ra cậu cũng nghi ngờ động cơ của ông, nhưng ông chưa làm gì thì thôi, dĩ hòa vi quý* mà.

*Dĩ hòa vi quý: coi trọng sự hòa thuận, lấy hòa bình làm điều quý giá.

Nhiều bằng hữu, nhiều con đường.

Nhiều chồng thì nhiều nhà, à không... Một chồng là đủ rồi!

"Còn nữa, ta thành đạo lữ của ngươi hồi nào?" Đoạn Lâm ôm Úc Yên quay về nơi ở của bọn họ.

Huyền y phấp phới trong gió, có vẻ vô cùng khí phái, thần bí khó lường.

Lại nhắc về vấn đề đạo lữ, Úc Yên chớp mắt, chuẩn bị lừa dối cho qua chuyện. Cậu lờ cho qua, làm bộ không nghe thấy, ôm móng vuốt mình mà gặm.

"Mèo con." Nhưng Đoạn Lâm lại không tính để cậu lờ đi, hắn nắm lấy móng vuốt của cậu, không cho cậu gặm.

Úc Yên liền tức giận, không khách khí mà nói: "Ta không được nói với người ngoài ngươi là đạo lữ của ta sao? Ta không xứng với ngươi à?"

Không phải, Đoạn Lâm muốn giải thích nhưng cậu nói tiếp: "Còn không phải vì ta không muốn nói với ngươi khác ngươi là nô lệ của ta, làm vậy sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của ngươi à? Loại chuyện này chúng ta ngầm hiểu thôi là được rồi, chẳng phải ở ngoài là ta muốn giữ mặt mũi cho ngươi sao? Ngươi không cảm kích mà còn chất vấn ta, cái đồ nô lệ không biết tốt xấu, mau đi trải giường chiếu cho Miêu Đại Vương, ta muốn ngủ trưa!"

Đoạn Lâm nhìn mèo con nổi điên, lời nói đến bên miệng nhưng chỉ đành nuốt xuống.

Hắn trố mắt, buồn cười, thì ra ở trong lòng mèo con, hắn chỉ là một nô lệ nhỏ.

Thôi, nô lệ thì nô lệ, dù sao thì cả đời này mèo con đừng hòng nghĩ đến việc đổi nô lệ, người đó chỉ có thể là hắn.

"Tùy ngươi, ngươi vui là được."

Nhưng trong lòng Đoạn Lâm vẫn mong chờ mèo con có thể sinh ra tình cảm không bình thường với mình, không phải loại giống như Quân Ly và Dung Ẩn, tình cảm giữa bọn họ là ràng buộc và sâu đậm.

Mèo con là một tay hắn nuôi lớn, tình yêu không thể so với phần tình cảm này.

Úc Yên vừa rồi nói một loạt là để che giấu nội tâm phiền loạn của cậu, đáng ghét, cậu vậy mà lại bị sen hốt phân chê.

Một nhân vật tuyệt sắc như cậu đây cho ai làm đạo lữ thì người có có thể nằm mơ cười tỉnh.

Đoạn Lâm thật là không biết tốt xấu.

Nhưng mà sau khi nói qua nói lại, cậu nhận ra dường như Đoạn Lâm rất mất mát, không thỏa mãn khi chỉ là nô lệ.

Khó chiều, vậy cuối cùng là hắn muốn cái gì?

Úc Yên sao có thể nghĩ ra lòng tham của Đoạn Lâm là muốn toàn bộ, là cha cậu, mẹ cậu, là nô lệ của cậu, là bạn thân cậu.

Đạo lữ không thể bao quát hết được.

Úc Yên nhíu mày, cậu bị đặt xuống nệm. Ánh mặt trời đúng lúc chiếu vào, nếu là thường ngày thì cậu đã vô tâm vô phế mà đuổi theo mặt trời, không quan tâm đến Đoạn Lâm có suy tư gì rồi.

Có thể thấy là trong lòng cậu đã thật sự chứa hắn, không thể chịu được khi hắn không thoải mái.

Úc Yên lăn trên giường một vòng, biến từ mèo con thành yêu tu tuyệt sắc trong lời đồn.

Cậu với chân qua chọt Đoạn Lâm: "Giúp ta cởi giày và quần áo đi." Mặc thế này ngủ không thoải mái.

"Được." Đoạn Lâm nghe lời mà giúp mèo con cởi đồ.

Dưới ánh mặt trời, làn da Úc Yên trắng nõn mịn mà.

Cậu nghĩ một chút rồi nói: "Lần trước hình như ta đã đáp ứng ngươi một chuyện, ngươi còn nhớ không?"

Đoạn Lâm không ngừng tay, hỏi: "Chuyện gì?"

"Ờm, chính là... Sau khi ra ngoài vẫn luôn bận rộn nên không có thời gian gần gũi với ngươi, giờ thì chúng ta cũng coi như là dàn xếp ổn thỏa rồi, ta..."

Lúc này Đoạn Lâm mới dừng lại, hắn đã hiểu, cười nói: "Mèo con muốn cho ta thị tẩm à?"

Đây đương nhiên là đang nói giỡn.

Úc Yên gật đầu.

Quả thật từ khi bọn họ ra khỏi đáy vực thì vẫn luôn vội vàng, chưa từng có thời gian chậm lại, gần gũi với nhau.

Đoạn Lâm cảm thấy ánh mắt mèo con đã không còn đặt trên người mình nữa, cậu đã bị nơi phồn hoa bên ngoài mê hoặc.

Việc vừa vui vừa nhiều, trong mắt mèo con sao có thể chỉ có hắn chứ?

Du ngoạn khắp nơi, cướp bảo vật, kết giao bằng hữu, khai tông lập phái, vừa vui vừa nhiều.

Đoạn Lâm dán sát vào thiếu niên xinh đẹp, kề bên môi cậu, thấp giọng dò hỏi: "Ngươi thật sự muốn ta hay là chỉ muốn an ủi ta?"

Câu hỏi này quá ngại ngùng.

Làm thì làm đi, còn hỏi tới hỏi lui làm gì?

Nhưng hắn lại rất kiên trì, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào mắt cậu.

"Đương nhiên là muốn ngươi rồi." Úc Yên đành phải nắm cổ áo hắn, vừa bực vừa xấu hổ mà nói: "Bớt nói lời vô nghĩa, làm được thì làm, không được thì ta xuống giường."

Cậu còn chưa nói xong thì đã bị đè xuống.

Đoạn Lâm khóa miệng cậu lại.

-o0o-

Aly: Bé nhím cute quá àaa (≧∇≦)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.