Trong mười tám năm qua, đây là lần đầu tiên Phương Lăng rời khỏi cánh cổng đã đóng lại rất lâu này.
Hắn bước từng bước một xuống bậc thềm xanh.
Bởi vì nhiều năm không ai đặt chân nên trên bậc. thềm xanh đầy rêu phong ấm ướt trơn trượt.
Nếu người bình thường sơ sẩy thì chắc chắn sẽ té ngã
Khi còn bé hẳn vẫn luôn muốn rời khỏi miếu hoang này, nhưng khi hiện tại thật sự rời đi thì trong. lòng bỗng có chút bàng hoàng luống cuống.
Hắn không biết nên đi đâu nên cứ bước dọc theo con đường này, đi thẳng đến một cái thôn có dấu vết người.
Thôn không lớn, cũng khá hoang vẳng.
Bởi vậy người ngoài vừa đến thì lập tức khiến thôn dân chú ý.
Mấy tiểu tử trẻ tuổi trong thôn lập tức xông tới, nhưng bọn họ không dám lỗ mãng.
Trên người Phương Lăng là tơ lụa của độc tăm mà Bàn sư phụ nuôi nhả tơ bện thành làm vẻ ngoài của hắn trông rất giống một công tử đại gia.
“Công tử đến thôn Hà Gia chúng ta là muốn làm gì?" Một thanh niên đen thui dẫn đầu hỏi.
Phương Lăng: “Ta lạc đường trong núi, không biết làm sao đi ra ngoài. Ta muốn đến thành trì gần đây, có thể làm phiền dẫn đường không?”
“Thì ra là thế” Thanh niên đen thui khẽ gật đầu rồi nhìn về phía mấy người bên cạnh.
“Cấu Đản các ngươi mau trở về đi! Ta dẫn công tử này vào thành là được, đúng lúc ta cũng nên về thành làm việc”
“Được rồi, khi nào rảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-bat-diet/3404200/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.