Phương Lăng đứng thật xa đã nghe tiếng cãi nhau của bọn họ, nhưng hẳn sớm đã quen rồi.
Đã mười tám năm trôi qua, hẳn đã trưởng thành.
Ai mà ngờ được đứa nhỏ khuyết tật đáng thương, năm đó lại trở thành dáng vẻ công tử nhã nhặn như bây giờ.
Có thể nói Phương Lăng đã trưởng thành mang theo khí khái hào hùng, trên người có một cảm giác thần bí cao thâm không lường được.
Cặp huyết nhãn năm đó mọc lại bây giờ đã khôi phục bình thường. Chỉ khi huyết nhãn phát huy tác dụng thì mới hiện ra dáng vẻ vốn có.
“Năm đó các vị sư phụ từng nói đợi cảnh giới của đồ nhỉ đạt tới Thiên Quyền cảnh thì có thể xuống núi.
Không biết ước định năm đó còn hiệu lực không?” Phương Lăng đi đến trước bàn đá mà hỏi.
Lão hòa thượng khẽ gật đầu: "Đương nhiên, cảnh giới và bản lĩnh bây giờ của con đã đủ để xuống núi lang bạt rồi”
“Chúng ta từng kể cho con rất nhiều chuyện liên quan đến thế giới dưới núi. Nhưng chúng ta đã bị ngăn cách trong miếu hoang này ba mươi vạn năm, có lẽ một số chuyện đã hơi khác với những gì chúng ta đã kế. Khi con gặp chuyện thì thông minh nhanh nhạy một chút”
“Đồ nhỉ ghi nhớ lời dạy bảo của Đại sư phụ!” Phương Lăng chắp tay.
Hoa tặc: “Nữ nhân dưới núi đều là lão hổ, tiểu Phương Lăng, con thấy nữ nhân nhất định phải tránh xa. Nhất là nữ nhân xinh đẹp, càng xinh đẹp càng phải rời xa, phần lớn không phải thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-bat-diet/3404199/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.