Lão hòa thượng bọn họ vốn có khái niệm thời gian rất mơ hồ.
Họ đã ở Hàn Sơn Tự ba mươi vạn năm cũng chỉ đoán chừng đại khái mà thôi.
Nhưng từ khi Phương Lăng đi đến bên cạnh họ thì cuộc sống mỗi ngày trở nên rất sinh động.
Trong thời gian khoảng ba mươi vạn năm, mười tám năm vốn chẳng là cái gì cả.
Nhưng đối với bọn họ thì mười tám năm qua chân thật hơn mọi năm tháng trước đó.
Giờ phút này, năm người đang pha trà luận đạo. trên bàn đá trước điện.
Bỗng nhiên, một khí tức không tầm thường phóng lên tận trời từ phía sau núi.
“Đột phá Thiên Cơ cảnh, đạt tới Thiên Quyền cảnh!" Lão hòa thượng vuốt vuốt lông mày dài của mình mà mỉm cười.
“Dưới tình huống không có tài nguyên tu luyện gì, chỉ dựa vào thiên phú của mình, 18 tuổi mà đạt tới cảnh giới này..."
Hoa tặc bắt chéo chân, chậc chậc nói: "Nhớ năm. đó ta là thái tử Lợi Quốc có được tài nguyên vô tận, nhưng năm 18 tuổi cũng chỉ đến Thiên Tuyền cảnh rung kỳ mà thôi”
“Võ Đạo có cảnh giới là: Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao. Quang” Triệu Man Tử lầm bẩm nói.
“Nếu muốn đột phá Võ Đạo tiến vào Tiên Đạo thì phải đạt tới Dao Quang cảnh trước 1000 tuổi.”
“Lấy tình hình bây giờ của tiểu Phương Lãng thì không đến trăm tuổi nhất định có thể đến cảnh giới Dao Quang, thiên phú này cũng coi như khủng bối”
"Năm đó nó chịu nối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-bat-diet/3404198/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.