" Người đừng nên nghĩ nhiều kẻo ma thần biết được sẽ không hay đâu...
Nô tì xin phép cáo lui... "
Liễu Linh cố ý không cho Y Ngạn dùng điểm tâm, để nàng có lại thần lực, mục đích quá rõ ràng, muốn Y Ngạn có cơ hội trốn đi gặp nhân tình.
Y Ngạn ngây thơ, cứ ngỡ Liễu Linh quên mất nàng chưa ăn, cầm thức ăn rời đi, vô tình tạo cho nàng có cơ hội có lại thần lực. Trong lòng Y Ngạn bấy giờ nhớ đến mỗi mình Hữu Bạch, mắt thấy Liễu Linh mang điểm tâm đi, im lặng không nói tiếng nào, lén lút bỏ trốn.
Bên ngoài không có người canh gác, do Y Ngạn thích yên tĩnh, không ồn ào nhiều người, nên trước giờ chỉ có mỗi mình Tố Như giám sát nàng, nay lại có thêm Liễu Linh, thay phiên nhau canh chừng.
Liễu Linh vừa đi không lâu sẽ có Tố Như đến thế, Y Ngạn không thể chậm trễ, hóa ra một người giống hệt mình để che mặt, rồi lập tức rời khỏi đây. Căn phòng không bị yểm thần lực, do Tinh Vương Minh lơ là, nghĩ Y Ngạn ngày nào cũng ăn cỏ u hồn sẽ không có cơ hội ra ngoài, không hề siết chặt giám sát.
Cô nương hóa thành đám khói mờ nhạt bay đi, rất cẩn thận luồn lách, thuận lợi ra khỏi ma giới mà không bị ai phát hiện.
Nước Ngô, Hàn Phúc cung, nhân giới.
" Khục khục... "
Tiếng ho khan thật não nề, một nam nhân có phần gầy yếu, mang sắc mặt nhợt nhạt ngồi trên giường, không ngừng phát ra những âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-tai-thuong-van-nam-mot-giac-mong/2900446/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.