Vừa mới đó thôi, Hữu Bạch cảm nhận rất rõ, Tinh Y Ngạn ở rất gần, vậy mà y lại không tài nào tìm ra, đám tùy tùng dùng sức đẩy y vào trong, hết lời khuyên ngăn. 
" Thái tử người bình tĩnh đi! 
Tinh Y Ngạn kia thật sự không có ở đây! 
Bên ngoài tuyết lớn mong thái tử hãy bảo trọng thân thể! " 
Nam nhân kia mặc kệ tất cả, đẩy ngã từng người, đứng giữa trời đổ tuyết mạnh như mưa bão, đau lòng quỳ rạp ra đất, gào thét thống khổ. 
" Ngạn Nhi!!! " 
Tiếng thét nghe thật chói tai, Hữu Bạch khóc lên, ngửa mặt hứng trọn từng bông tuyết trắng xóa rơi đầy, chốc lát đã phủ trắng gương mặt tiều tụy, Hữu Bạch lại gục đầu xuống, lí nhí trong miệng. 
" Ngạn Nhi...tại sao... 
Tại sao nàng không chịu gặp ta chứ? " 
" Hữu Bạch...ta xin lỗi... " Y Ngạn khóc thầm trong tâm. 
Nàng đứng ngay trước mặt Hữu Bạch, đôi bàn tay run run đưa lại như muốn chạm lại bỗng rút về, xoay người ra nơi khác. Nàng không thể chạm, cũng không thể gặp nam nhân kia, nếu như bị phát hiện sẽ dẫn đến nhiều rắc rối. 
Hữu Bạch quỳ dưới lớp tuyết dày đặc, tiếp tục ho lên đau đớn, máu họng lại phun ra, nhuộm lên tuyết trắng, miệng mỏng không ngừng oán thán. 
" Ngạn Nhi...nàng thật độc ác...tại sao lại không chịu gặp ta... 
Ta biết nàng ở đây mà... " 
" Hữu Bạch...ta xin lỗi... " Y Ngạn khóc thương, tiến rồi lại lùi, cuối cùng vẫn chọn cách tàn nhẫn, không chịu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-tai-thuong-van-nam-mot-giac-mong/2900445/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.