Âm thanh bể nát nhu hòa vào từng mảnh vụn, cổ tay trắng như ngó sen lập tức đỏ ửng, mảnh ngọc từ chiếc vòng đâm vào làn da mỏng manh, máu đỏ ri rỉ ướm trên da thịt phiếm hồng.
Y Ngạn lúc này mạnh mẽ chưa từng có, chút đau đớn nhỏ nhoi này hoàn toàn bị thù hận trong nàng lấn át xuống.
" Ngạn Nhi! Nàng...dám... "
Hắn chưng hửng, dáng chặt ánh mắt có chút mất mát vào cô nương kia.
Chưa bao giờ hắn chứng kiến Y Ngạn đủ can đảm làm chính bản thân bị thương, hai tay đầy máu chưa lành lặn tiếp tục nhận thêm vết thương mới.
Hành động lần này của Y Ngạn vượt xa với dự đoán của hắn, chẳng còn bộ dạng yếu đuối dưới thế thượng phong kẻ khác khiến cho hắn phải có cái nhìn khác về nàng.
" Ngạn Nhi...nàng đúng là làm ta đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác mà... " hắn thỏa mãn than nhẹ, hơi thở thành thục đáng sợ nóng rực bao trùm.
Ý thức nhiễu loạn bình ổn được vài phần, sức mạnh hiện tại của Y Ngạn chính là thứ mà hắn luôn muốn nàng có, chỉ có nàng mạnh lên mới triệt để trấn áp được tâm ma của hắn.
Trong cái rủi có cái may! Tố Như và Hữu Bạch chết đi giúp cho Y Ngạn mạnh mẽ mà không cần hắn phải dạy dỗ nàng, điều này đối với hắn là chuyện tốt, sẽ không có chuyện hắn cho phép nàng rời xa hắn.
" Ngạn Nhi...dù nàng có mạnh lên cũng không thoát được ta đâu... "
Thanh âm cứng như băng, Luân Nguyệt kiếm đang cắm chặt chẽ vào đất theo cái ngoắt tay của hắn bay vút lại, nắm chắc thần khí sẵn sàng bắt nàng về.
Y Ngạn nhạy bén nhảy vọt ra sau, thuần thục gọi Cổ Đàn, không đợi hắn ra tay trước nàng khẩy nhẹ ngón tay điêu luyện, tiếng đàn ngân lên thứ âm thanh trong trẻo một luồng thần lực cực mạnh nhắm chuẩn vào người hắn.
Âm thanh bén nhọn lưu loát, lưỡi kiếm bóng bẩy phá chiêu thức, thần lực của Y Ngạn tung ra bị hắn đánh văng, trả ngược về cho nàng.
Bóng dáng thướt tha nhào lộn lên cao, dễ dàng né được đòn tấn công, hai chân kiều xảo vừa tiếp đất tay nhanh nhanh hơn mắt khẩy tiếng đàn mạnh mẽ hơn.
Cả khu rừng âm u vang lên thứ âm thanh chói tai, tiếng đàn tiếng va chạm sắc bén hòa lẫn, Y Ngạn tung chiêu tùy theo cảm hứng, lúc mạnh lúc nhẹ vờn kẻ khác làm nam nhân kia có chút điêu đứng.
Vết thương có sẵn trên người hắn khá nặng, còn thêm vết thương mới, vận động liên tục làm máu chảy thấm qua xiêm y đỏ tươi thành đỏ sẫm.
Mặc dù chiêu thức lúc này của Y Ngạn không thể thương hại hắn nhưng cứ tiếp tục chống đỡ né tránh, càng kéo dài sẽ ảnh hưởng trầm trọng đến nguyên khí của hắn.
Y Ngạn tinh mắt nhìn ra được điểm yếu, không do dự nhắm vào đó ra tay tàn nhẫn, khẩy tay đầy máu lồng vào tiếng đàn, thần lực kinh khủng của nàng bấy giờ mới thực sự phát huy.
Khu rừng vang lên tiếng nổ to lớn, tạo ra gió to như lốc xoáy hướng về phía nam nhân kia.
Cổ Đàn thần khí của thiên giới, sức mạnh không tầm thường khiến Luân Nguyệt kiếm chống đỡ đến mức làm tay của hắn phải run nhẹ vì va đập.
Hắn bị thương nặng không thể dùng hết sức mạnh của mình, càng không nỡ dùng Luân Nguyệt đả thương nàng, toàn đánh ra những chiêu thức yếu ớt chống trả, để nàng được thế làm càn dồn ép hắn.
Y Ngạn khai phá sức mạnh đánh không khoan nhượng, đầu óc cũng tinh ranh hơn, vừa kết hợp sức mạnh của Cổ Đàn vừa dùng chính thần lực của mình tạo ra hàng chục ảo ảnh vây quanh kẻ kia, nhiễu loạn tâm trí hắn, nhất thời không định rõ được phương hướng.
Hai mắt hoa lên vì nội thương, chiêu thức từ tứ phía đánh tới làm hắn mất tập trung, Y Ngạn canh chuẩn thời cơ tung đòn sát thương chuẩn.
Hắn lãnh đủ từng chiêu một, lòng nhẫn nại có giới hạn không khoan nhượng đánh trả, Luân Nguyệt kiếm trong tay chém xuống nhát nào cũng nhắm vào Cổ Đàn, phá hủy nó.
Gió lộng xào xạc khắp khu rừng, hỷ phục đẹp đẽ của cả hai vì hỗn chiến mà rách tơi tả, ngày hỷ thành ngày đổ máu, vết thương lớn nhỏ trên thân nam nhân kia chằng chịt.
Y Ngạn chỉ bị hắn đả thương nhẹ, Cổ Đàn bị hắn chém đứt gần hết dây, từ sức lực đến kinh nghiệm chiến đấu nàng thua xa hắn hoàn toàn, không vì yêu nàng thì những nhát kiếm kia đã sớm chẽ nàng làm đôi.
" Ngạn Nhi, nàng còn lì lợm ta không nương tay với nàng nữa đâu đấy! "
Biểu tình trên khuôn mặt hắn tàn khốc không vừa ý nhìn nàng, nói.
" Phí lời! Ta không bao giờ để ngươi toại nguyện đâu! "
Mặc nhiên Y Ngạn không nghe, trực tiếp tấn công hắn, vài sợi dây đàn mong manh hòa lẫn với máu tươi, nàng dùng hết sức lực hiện tại đánh đòn cuối.
Giới hạn chịu đựng đạt ngưỡng cửa, hắn ép buộc phải ra tay đánh nàng.
Đôi mắt nhỏ sáng quắc, ấn ma thần thức tỉnh, hắn dùng sức mạnh thượng cổ trong thân bộc phá ra ngoài, Luân Nguyệt kiếm tỏa ra thần khí ngút trời, chém xuống chẻ đôi Cổ Đàn của nàng.
Y Ngạn lãnh trọn đòn đánh uy lực vào lồng ngực, ngã nhào ra đất, nộ khí công tâm bứt thiết nàng nôn ra máu, đầu óc quay cuồng tối tăm mặt mày.
Ma thần đúng là ma thần! Y Ngạn đã tự đề cao mình quá mức, to gan chống chọi với một kẻ mà cả tam giới đều sợ, hoa linh nhỏ bé như nàng làm gì có đủ sức thắng hắn.
Đồng tử màu đỏ tươi quay về đen thuần túy, toàn thân đau đớn bởi đòn đánh, nàng tạm thời không thể đứng dậy.
Hắn cắm ngay Luân Nguyệt xuống đất, chậm rãi tiến tới nàng, bước chân nặng nề của hắn toát ra bá khí tàn sát bừa bãi làm cho nàng không ngừng giật lùi ra sau.
Hít thở không thông, lồng ngực đau nhói đến mức cùng cực phải há miệng hô hấp, nàng vô lực chạy đi, trông hắn đứng thẳng tắp trước mặt làm cho nàng nuốt khí lạnh, gắt gao cắn chặt răng.
" Ngạn Nhi, từ giờ ta sẽ không bao giờ cho nàng sử dụng bất cứ một loại thần khí nào nữa... "
Ánh mắt lãnh khốc hướng vào người cô nương chòng chọc, hắn khom xuống dùng sức nắm lấy tóc nàng, một mảng da dầu bị hắn kéo đau ngửa cổ lên đối mặt với hắn.
" Yếu đuối như nàng mà cũng muốn chống lại ta...
Chờ thêm vài kiếp nữa đi! "
Lời nói có chút tàn khốc nhưng không giấu được xót xa, nàng bị thương khiến nội tâm hắn bứt rứt, xao lãng một phần giận dữ.
Y Ngạn thừa biết hắn quan tâm, giả vờ không còn sức chống đối run rẩy trước mặt hắn, tuyệt nhiên hắn không nghi ngờ, đôi tay rắn chắc liền bòng thân nàng lên thì...
* Xoạc *
" Ưm... "
Nam nhân kia trừng to mắt xếch, dòng máu đỏ tươi chảy tràn từ miệng hắn xuống cánh tay mịn màng, hai chân thẳng tắp lập tức quỳ rạp xuống đất còn giữ chặt cô nương trong tay.
Tay trần đầy móng nhọn của Y Ngạn đâm thẳng vào trước ngực đang bị thương của hắn, xuyên qua lớp da rắn chắn, cả bàn tay nhuốm đầy máu, những ngón tay còn cảm nhận lớp thịt nóng đỏ ở bên trong co bóp.
Nàng nghiến răng nghiến lợi, tàn nhẫn đâm sâu, hắn bị tấn công đột ngột, giận dữ đánh nàng văng ra xa, máu tươi từ lồng ngực bắn ra như vòi rồng, thân thể chao đảo tay chống đất đỡ hắn quỳ vững chắc.
Máu đỏ nhỏ xuống thành một vũng kinh hoàng, chẳng mấy chốc mặt đất nâu sẫm hóa đen lan rộng dưới chân hắn.
Hắn dùng tay bịt lấy miệng vết thương to lớn, nó nằm ngay ngực phải, Y Ngạn đâm vào không trúng điểm chí mạng, nếu không nàng đã móc luôn cả tim hắn ra ngoài.
" Ngạn Nhi...tại sao...? "
Giọng nói của hắn ngắc ngứ tràn trề thất vọng, khóe mắt cay xòe, nam nhân chưa bao giờ rơi lệ thời khắc này lại muốn khóc như một đứa trẻ.
Yêu nàng bằng cả trái tim, nàng lại nhẫn tâm đâm hắn một nhát, tâm hồn nát tan theo hành động ấy, nộ khí cộng thương tích làm hắn nôn máu lần nữa.
Hơi nước trong mắt hắn phiếm hồng nhìn đăm đăm vào cô nương cũng đang hộc máu cách không xa, thương tích quá nặng không còn đủ sức bắt nàng.
Y Ngạn duỗi tay quệt vệt máu trên khóe miệng, lồm cồm đứng dậy, hai tay run rẩy vì đau đớn, bị hắn đả thương không hề nhẹ vừa đứng lên đã loạng choạng suýt té.
Hắn lực bất tòng tâm quỳ dưới đất với tay sang chỗ nàng, mặc trên thân máu chảy không ngừng luyến tiếc còn muốn bắt giữ nàng.
" Ngạn Nhi...tại sao...tại sao nàng... "
" Vì ta hận ngươi...
Dù có như thế nào ta cũng không ở bên cạnh ngươi... "
Lời nói còn chưa dứt thanh âm sắc lạnh chặn tiếng nói của hắn, nàng từ đầu đến cuối chưa từng sợ hãi, chưa từng buông bỏ ý chí rời xa hắn, bất chấp tất cả kể cả việc làm tổn thương hắn.
" Ngạn Nhi...tại sao...trái tim của nàng đối với ta lại lạnh như vậy? "
Giọng nói nghẹn ngào, hàng nước mắt không nên rơi ra cũng đã chạy xuống chân cằm, uất ức trong lòng hắn không còn kiềm nén được nữa, máu tươi theo cảm xúc đua nhau đổ ra ồ ạt.
Trước lời nói thê lương, Y Ngạn không một chút để tâm, sắc mặt một màu đỏ rần, tuyệt tình nói.
" Trái tim của ta không lạnh bằng dòng máu đang chảy trong người ngươi đâu...
Ma thần...tất cả đều do ngươi tự chuốc lấy... "
Dứt lời, Y Ngạn nhân cơ hội hắn đang yếu ớt rút ngay Luân Nguyệt kiếm gần đó, giơ cao chuẩn bị lấy đầu hắn.
Tức thì đôi mắt nhỏ kia nhắm chặt, hắn ngửa cổ đón nhận cái chết nàng ban cho.
Thanh âm sắc bén lập tức dừng lại đột ngột, tình cảm 9 vạn năm giữa nàng và hắn khiến nàng không thể ra tay giết ca ca, dù có hận đến mấy nàng cũng không nỡ.
Dẫu sao, hắn vẫn là kẻ nàng thương nhất, là người đã nuôi nàng khôn lớn, nhưng cũng là hắn mang đến cho nàng đau thương, ép yêu nàng một cách điên cuồng.
Tâm tình hỗn loạn, giằng xé bởi tình cảm phức tạp trong tim, nàng ôm lấy lồng ngực đau nhói, vứt ngay thanh kiếm, hô hấp khó khăn chưa từng có, phấn môi nhòe nhoẹt đầy bi thương.
" Sao còn không mau ra tay đi! "
Giọng nói sắc lạnh pha chút chua chát, hắn nguyện đón nhận cái chết từ nàng, cùng tâm ma tiêu biến coi như trả lại những gì đã nợ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]