Hữu Bạch ở rừng cây cuối cùng cũng biết mình bị lừa, nghĩ ngay đến an nguy người Vệ gia gấp gáp đến đại lao.
Lúc đặt chân vào nơi tối tăm ẩm thấp, bên trong tĩnh lặng như tờ, một tiếng động rất nhỏ cũng không có, đều kì lạ hơn nữa lính gác xung quanh đều ngủ hết, cứ như không sợ bị cướp ngục.
Linh cảm mách bảo điều không hay, Hữu Bạch vào sâu trong đại lao, đuốc đã tàn, ánh sáng duy nhất chỉ có ánh trăng rọi qua khung gỗ nhỏ.
Bước chân chậm rãi đột nhiên trở nên gấp gáp, xác người nằm ngổn ngang khắp nơi, song cửa vững chắc đã bị bẻ gãy. Hữu Bạch chạy đến xem xét, tổng cộng có 23 cái xác nằm dưới đất.
Kiểm tra mạch đập không còn một ai sống sót, xem kĩ các vết thương trên người từng thi thể, tất cả đều bị bẻ cổ, bẻ gãy xương mà chết, còn có người bị đánh đến lục phủ ngũ tạng tổn thương nôn máu chết.
Giết người bằng sức lực chắc chắn phải là kẻ có sức khỏe phi thường, Hữu Bạch chú đến tay còn đang vo nắm đấm của một thi thể nam nhân, đoán chắc đây chính là Vệ Hồ. Bởi thân hình và cơ bắp cuồn cuộn kia xuất phát từ một vị tướng, không nhầm lẫn đâu được.
Ngoài máu ướm đỏ trên cả hai bàn tay, ông là người duy nhất chết do đập đầu, từ đó Hữu Bạch suy đoán ra được, chính ông đã ra tay giết những người kia.
- Trong này hỗn loạn như vậy sao cai ngục không biết ?
Hữu Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-tai-thuong-van-nam-mot-giac-mong/2899963/chuong-133.html