Âm thanh cực kỳ bi ai này có thuộc về người mà mình bận tâm hay không? Thật khó để xác định, bởi vì cách quá xa, tiếng vọng lượn lờ trong sơn cốc khó tránh sẽ sai lệch. Nhưng mà, một tiếng thét dài như vậy, thật sự rất khó nghĩ đến người thứ hai.
Âm điệu thê lương khắc khoải, tôi gần như muốn nhảy cỡn lên, dốc hết sức đi về hướng ngọn núi kia. Nhưng mà mới đi được vài bước đã phải lập tức dừng lại. Vết thương trên lưng truyền đến đau đớn kịch liệt, trước mắt tối sầm. Bởi vì quá kích động, tôi gần như quên mất vết thương mà cố gắng dùng sức, hình như nó lại sắp nứt ra rồi.
Vịn cây cối, run rẩy đưa tay ra sau lưng kiểm tra thử, rồi lại đưa ra trước mắt, trên đầu ngón tay chỉ vươn chút ít máu, thở phào nhẹ nhõm một hơi, không dám tùy tiện nữa, "dục tốc bất đạt", bản thân đương nhiên hiểu đạo lý này, cũng tất nhiên phải quý trọng mạng sống. Vì thế, có gấp rút đi nữa, cũng đành phải ép buộc mình dằn xuống, từng bước đi về phía trước trong giới hạn sức khỏe cho phép.
Trong lòng vô cùng lo lắng, âm thanh ấy truyền từ sườn núi bên kia, phỏng chừng là chỗ sơn trại, mà với khoảng cách hiện tại, ít nhất phải mất nửa canh giờ mới đến đó. Nếu có thể dùng khinh công thì sẽ vô cùng nhanh lẹ, đáng tiếc tốc độ bước chân hiện tại, thậm chí còn không bắt kịp một thường dân sống trên núi.
Âm thanh đau thương chỉ vang lên một lần, sau đó không nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-nghe-thuong/1140116/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.