Ra khỏi dãy núi bao la, sẽ đến trấn Đại An bên trong núi non uốn lượn.
Nơi đây vốn là một dịch trạm, từ từ tụ tập trở thành quê làng, cũng là nơi lần đầu gặp Ngọc La Sát cách đây hai năm. Tiểu trấn trong núi mấy năm như một không hề thay đổi, khi ấy tôi gặp lại nàng ở chỗ này, bây giờ muốn tìm nàng bắt đầu từ đây, sự trùng hợp ngày hôm ấy, nhớ lại cũng thật khiến cho người ta cảm thán không thôi.
Lúc đến nơi thì đêm đã khuya, vốn tưởng rằng sẽ vô cùng phiền phức, nào ngờ lại thuận tiện một mạch.
Thật ra sớm đã nghĩ đến, thanh thế tiêu trừ rất lớn, sao có thể thiếu làng quê vùng này phối hợp?
May mà trên người còn thừa lại mấy phần công lực, cuối cùng cũng tránh được ải kiểm tra ở sơn khẩu, còn có thể tranh thủ thời gian lấy vài món nam trang, dù không vừa lắm nhưng vẫn có thể tạm phẫn được. Hộ gia đình trong trấn đều biết đối tượng tiêu trừ của đại quân chính là các nữ cường đạo trong núi, đầu đường cuối ngõ đều dán thông báo nhắc nhở không được tương trợ. Tuy nhiên lại không mấy để ý đến nam tử lạc đàn, vì vậy chính mình mới có thể nhảy vào quán trọ ở ngày hôm sau.
Dừng ở chỗ này, bởi vì phải chuẩn bị một ít vật ngoài thân, chuẩn bị thuốc trị thương, lộ phí. Vết thương trên người không tiện để người khác nhìn, nên đành mua một chút thuốc trị thương thông thường, rồi tự mình sờ soạng thoa lên, không rõ nó có tác dụng hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-nghe-thuong/1140117/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.