Mà lúc này, ở cách đó không xa thì Sở Huyền cũng đã phát hiện ra tình huống bên này, trong lòng hắn cũng cảm thấy không ổn, bất kể là có người cứu đi Long Nghịch, hay là giết chết Long Nghịch để cướp lấy tinh huyết của Long hoàng, với hắn mà nói thì đều không phải là kết quả mà hắn muốn thấy. Lúc này thì hắn cũng không muốn mất thời gian với Độc Cáp Vương nữa, chỉ thấy trong đôi mắt hắn đột nhiên phóng xuất ra hai đạo U mang, ngay lập tức hai đạo U mang đó đã bao phủ thân hình Độc Cáp Vương lại. Nhiếp Hồn Chi Mâu! Sau một khắc, chỉ thấy thân hình của Độc Cáp Vương đột nhiên trở nên trì trệ, ánh mắt hắn cũng trở nên ngây dại, cả người hắn cư thẳng tắp mà rơi từ trên không trung xuống. Cho dù Phong Liệt đã sớm nhắc nhở hắn coi chừng cái môn đại thần thông này của Sở Huyền, nhưng mà giờ phút này thì Độc Cáp Vương cũng vẫn không may mắn thoát khỏi độc thủ. - Hừ! Tiện nghi ngươi rồi! Sở Huyền khinh thường mà hừ nhẹ một tiếng, Ám Nguyệt Câu trong tay hắn liền nhằm về phía Độc Cáp Vương ở xa xa mà đánh vài cái. Ngay lập tức, chỉ thấy thân thể của Độc Cáp Vương đột nhiên vô thanh vô tức mà bị phân ra thành hơn mười mảnh, rồi rơi lả tả ở trên không trung, máu tươi vung tóe khắp nơi, cảnh tượng thê thảm vô cùng. Từ giờ trở đi, thì vị vương cấp cao thủ Độc Cáp Vương có tu vi Hóa Đan Cảnh hậu kỳ đã triệt để biến mất khỏi cõi đời này. Sở Huyền cũng không thèm liếc mắt nhìn về phía tàn thể của Độc Cáp Vương, hắn tranh thủ thời gian mà nhằm về phía màn hắc vụ ở cách đó không xa mà lao đi. . . . Xoẹt xoẹt —— Một loạt những âm thanh phá không chói tai vang lên, hơn mười đạo thương mang sắc bén vô cùng xẹt qua không trung, rồi nhằm về phía Long Nghịch đang ở dưới mặt đất mà chém tới. Giờ phút này thì Long Nghịch đã không cách nào cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh nữa, nhưng do trực giác của hắn cảm nhận được nguy hiểm, cho nên hắn không suy nghĩ nhiều mà quyết định hướng về một phía trên không trung mà lao đi. Tuy nhiên, dù là như thế nhưng mà động tác của hắn vẫn bị chậm một nhịp, ngay khi hắn vừa đứng dậy, thì đã có ba đạo thương mang cực kỳ sắc bén mà chém về phía cánh tay trái, đùi phải và phần bụng của hắn. Phốc! Phốc! Phốc! Ngay tức thì, trong không gian liền vang lên ba tiếng trầm đục, ba đạo thương mang sắc bén kia vậy mà lại dễ dàng đâm xuyên qua chiến có cấp bậc huyền bảo ngũ phẩm trên người hắn, vào lúc này thì cánh tay trái và đùi phải của hắn đều đã bị chặt đứt, mà ở bụng của hắn cũng đã lưu lại một đạo vết thương dài gần một tấc, thông suốt đến tận sau lưng, máu tươi tung tóe khắp nơi. A... —— Long Nghịch hét thảm một tiếng, hiện tại thì thân hình của hắn đã bay lên đến độ cao gần trăm trượng ở trên không chung, đồng thời hắn cũng đã thoát ra khỏi phạm vi bao phủ của phiến hắc vụ, tuy nhiên thì một cánh tay và một chiêc chân của hắn cũng đã bị chặt đứt mà rơi vào bên trong phiến hắc vụ kia. - Đáng chết! Giới chỉ của ta! Long Nghịch vừa kinh vừa giận, hắn nhìn về phía cánh tay trái đã bị mất đi của mình mà khóe mắt hắn tựa như sắp nứt ra, cảm giác trong lòng tựa như có lửa đốt. Thực ra thì việc mất đi một tay một chân đối với hắn cũng không phải là chuyện gì quá to tát, bản thân hắn là cao thủ Thần Thông Cảnh, cho nên chỉ cần qua một đoạn thời gian ngắn để khôi phục, thì mọi thư đã mất đi đều có thể mọc lại được. Nhưng mà cánh tay trái vừa mới mất đi của hắn lại không giống như bình thường, bởi vì bên trên cánh tay trái đó còn có chiếc trữ vật giới chỉ của hắn, bên trong đó có tinh huyết của Long hoàng mà hắn dùng để khôi phục lại thân thể Long Hoàng. Nhưng sau đó hắn lại do dự rất lâu, bởi vì ở bên trong phiến hắc vụ kia thì hắn chính là một kẻ vừa điếc vừa mù, trong hoàn cảnh tối đen như mực kia thì làm sao mà tìm được đây? Cho dù là cánh tay đứt đoạn kia có ở trước mặt hắn thì hắn cũng không biết. Mà quan trọng nhất là, khi tiến vào bên trong đó, thì chỉ sợ khi mình chưa kịp tìm được cánh tay trái thì đã bị người thần bí kia giết chết rồi. Mà ngay trong lúc hắn đang do dự, đột nhiên, một tấm bia đá khổng lồ màu xanh cao năm trượng bay ra từ bên trong làn sương mù dày đặc kia mà đánh về phía hắn, uy thế kinh khủng của nó không thể nào ngăn cản được. Thừa dịp hắn bệnh mà lấy mạng hắn! Khi Phong Liệt nhìn thấy đại thế của Long Nghịch đã mất, thì cũng sẽ không thả hổ về rừng mà lưu lại hậu hoạn cho bản thân, vì vậy hắn không chút lựa chọn nào mà tế ra Trấn Long Thiên Bi, với ý đồ triệt để diệt sát Long Nghịch, giải quyết nỗi lo về sau. Mà hiện tại, khi Long Nghịch nhìn thấy tấm bia đá màu xanh này đánh tới, thì ngay lập tức cặp đồng tử của hắn trở nên co rút lại, hắn không nhịn được mà hô lên một tiếng : - Trấn —— Trấn Long Thiên Bi? Tiểu hỗn đản! Chẳng lẽ là ngươi sao? Trong lúc nhất thời, trong nội tâm của Long Nghịch nổi lên sóng to gió lớn. Hắn đã ở chung với Trấn Long Thiên Bi gần trăm vạn năm, đã quá quen thuộc đối với khí tức của Thiên Bi, cho nên hắn chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi thì đã nhận ra, không thể nghi ngờ đây chính là Trấn Long Thiên Bi. Cùng lúc đó, hắn cũng lập tức nghĩ người sử dụng cái Thiên Bi này, rất có khả năng hắn chính là tiểu gia hỏa có được huyết mạch của Long Hoàng. Giờ khắc này, thù mới hận cũ cộng lại, thiếu chút nữa đã khiến cho Long Nghịch vì tức quá mà chết. Hắn không thể nào nghĩ đến, tên tiểu tử kia chẵng những đã chiếm đoạt Trấn Long Thiên Bi, Long Ngục cùng Tỏa Long Đài của chính mình, mà hiện tại lại vẫn dám đến cướp đoạt tinh huyết của Long hoàng, đây chính là hi vọng để mình có thể khôi phục lại thân thể Long Hoàng, quả thực khinh người quá đáng! Làm người có thể nhẫn, chứ không thể chịu nhục! Chỉ có điều, tình huống hiện tại cũng không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, Trấn Long Thiên Bi có uy thế kinh người kia đã đánh đến phụ cận, với một chút thực lực còn sót lại của hắn mà một khi vị Thiên Bi đánh trúng thì chỉ sợ là sẽ bị đánh nát thành bụi phấn. Dưới tình huống nguy cấp này, Long Nghịch không chút do dự nào mà lại một lần nữa thi triển một loại bí thuật cấm kỵ, nếu đem so sánh với việc tử vong thì chuyện cảnh giới bị rơi xuống thì cũng không đáng để nhắc tới. Tuyệt Vọng Kiếm Đạo Tử Lưỡng Cực Độn Pháp! Phanh —— Một tiếng vang thật lớn, ngay lập tức thân hình của Long Nghịch đã bạo liệt thành ngàn vạn đạo kiếm quang mà hướng về bốn phương tám hướng mà chạy trốn, trong chớp mắt thì đã biến mất không thấy bóng dáng, mà lúc này thì Trấn Long Thiên Bi cũng đã đánh vào khoảng không. - Tiểu hỗn đản! Bổn hoàng nhất định sẽ tìm ngươi báo thù —— Từ phía xa xa truyền đến tiếng hét của Long Nghịch, trong tiếng hét của hắn tràn ngập sự oán độc. - Hả? Bên trong phiến hắc vụ, ánh mắt của Phong Liệt khẽ co rút lại, hắn phất tay mà triệu hồi Trấn Long Thiên Bi, trên mặt hắn không khỏi hiện lên vẻ không cam lòng, chỉ một chút nữa thôi thì hắn đã triệt để diệt sát được Long Nghịch, nhưng đến cuối cùng lại không có thành công, quả thực là khiến cho hắn cảm thấy rất tiếc nuối.
- Hừ! Lần sau gặp lại, nhất định lão tử sẽ triệt để kết thúc tính mạng của ngươi! Phong Liệt khẽ hừ một tiếng. Sau khi trầm ngâm một chút , hắn quyết đoán mà buông tha cho ý địng truy tìm Long Nghịch, ngược lại, thân hình hắn lại hạ xuống dưới mặt đất, cầm cánh tay trái mà hắn đã chặt đứt từ trên người Long Nghịch lên, rồi lấy ra một chiếc giới chỉ màu xám. Kỳ thực thì hắn đã sớm chú ý đến chiếc giới chỉ duy nhất trên người Long Nghịch này, vì thế lúc trước, khi hắn huy động Phong Ma Đại Thương thì hắn đã đặc biệt chiếu có đến cánh tay trái của Long Nghịch, cuối cùng thì mọi chuyện cũng không khiến hắn phải thất vọng, tuy rằng vẫn chưa thể diệt sát được tên Long Nghịch nhưng cũng đã cướp được chiếc giới chỉ này. Lúc này, Sở Huyền đã vọt vào bên trong phiến hắc vụ, hắn cũng giống như Long Nghịch lúc trước, khi vừa tiến vào bên trong thì đã ngay lập tức biến thành kẻ vừa mù vừa điếc. Điều này khiến cho hắn cảm thấy lo lắng cực kỳ, mà đã không có cách nào đối phó với phiến hắc vụ này cho nên hắn dứt khoát thối lui ra khỏi phạm vi bao phủ của nó. Sau một khắc, tòa Thiên Ngục Luyện Thần Phong có khí thế hùng tráng kia lại một lần nữa xuất hiện ở dưới chân hắn, khí tức âm lệ của nó tựa như phô thiên cái địa mà tuôn trào ra, khiến cho phiến hắc vụ ở phía trước cũng bị chấn động mãnh liệt. - Người ở bên trong nghe đây! Nhanh chóng đi ra bên ngoài! Nếu không thì đừng trách ta không khách khí! Sở Huyền vẻ mặt ngoan lệ, khống chế lấy Thiên Ngục Luyện Thần Phong mà chậm rãi bay lên trên không của phiến hắc vụ, một đôi con ngươi lăng lệ ác liệt giống như chim ưng giống mà nhìn chằm chằm vào bên trong phiến hắc vụ. Lúc trước, khi hắn xông vào bên trong phiến hắc vụ, thì Long Nghịch vừa mới bỏ chạy, cho nên vào hiện tại thì hắn cũng chưa biết là Long Nghịch đã rời đi. Đối với hắn thì tinh huyết của Long hoàng là điều bắt buộc, vì vậy nên hắn đã theo dõi Long Nghịch vài ngày rồi, tuyệt đối không thể để cho hắn chạy thoát. Trong lòng hắn thầm hạ quyết tâm, nếu như không có người nào trả lời hắn, thì hắn sẽ đem phiến hắc vụ có phạm vi mấy trăm trượng kia san thành bình địa. Kế tiếp, trong phiến hắc vụ ở phía dưới cũng thật lâu không có động tĩnh gì. Sở Huyền hừ lạnh một tiếng, rồi khống chế Thiên Ngục Luyện Thần Phong nhanh chóng phình to ra, đạt đến kích cỡ mấy ngàn trượng, rồi đem phiến hắc vụ có phạm vi mấy trăm trượng bao phủ vào bên trong, sau đó hung hăng mà đánh xuống dưới, cảnh tượng đó giống như là trời sập xuống vậy. Oanh —— ù ù! Một hồi đại địa nổ vang. Phiến hắc vụ kia đã ngay lập tức bị đánh sâu vào bên trong lòng đất, mà tất cả mọi thứ bên trong phạm vi đó đều hóa thành bụi phấn. Sắc mặt của Sở Huyền vô cùng lạnh lùng và nghiêm nghị, hắn đang muốn thu hồi Thiên Ngục Luyện Thần Phong lại mà xuống dưới tìm kiếm thi thể của Long Nghịch, nhưng lúc này trong đầu hắn lại đột nhiên truyền đến thanh âm từ khí linh của Thiên Ngục Luyện Thần Phong : - Chủ nhân! Long Nghịch đã rời đi, giờ phút này hắn đang cách chỗ này 230 dặm về phía đông! - Cái gì? Long Nghịch đã trốn? Khốn khiếp! Sắc mặt của Sở Huyền trầm xuống, không khỏi tức giận trong lòng. Hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua đống phế tích ở phía dưới, rồi sau đó lại khống chế Thiên Ngục Luyện Thần Phong mà vội vàng bay về phía đông. Ngay sau khi Sở Huyền rời đi không lâu, trong đống phế tích ở dưới mặt đất, một chiếc tiểu tháp bảy màu liền bay ra khỏi đống bụi, sau đó nó không dừng lại một chút nào mà bay về phía tây.
Sau khi trải qua ba ngày ba đêm liên tục phi hành, Huyền Hạo tháp đã đi được mấy vạn dặm về phía tây của Ma quỷ bình nguyên, cách Thiên Long thần triều đã không xa. Dọc theo con đường này, có thể nói là vô kinh vô hiểm, Sở Huyền cũng không có đuổi theo hắn, đây chính là mấy ngày bình tĩnh hiếm có của hắn. Lúc này, Huyền Hạo tháp đang bay ở trên trời cao, Phong Liệt đang ngồi một cách thoải mái trên một chiếc ghế thái sư, một bên thưởng thức một chén rượu ngon, một bên thì đang nhìn về một cái bình thủy tinh trong tay hắn, trên mặt hắn lúc này không hề che dấu sự hưng phấn. Trong bình thủy tinh này chính là một giọt tinh huyết của Long hoàng đang tỏa ra kim mang chói mắt, nguyên lực mà bên trong giọt tinh huyết đó ẩn chứa quả thực là khiến cho người khác tức lộn ruột, chỉ sợ là một tên cường giả Hóa Đan Cảnh sơ kỳ cũng chưa chắc đã có thể có được nguyên lực mênh mông như thế. Hắc hắc hắc! Sở Huyền, giọt tinh huyết của Ma Long Hoàng cuối cùng ở trên đời này cũng đã rơi vào trong tay của lão tử, ngươi cũng đừng có hi vọng nữa! Phong Liệt đắc ý mà khẽ cười hai tiếng, trong nội tâm không khỏi cảm thấy thoải mái, sau này, khi mình luyện hóa được giọt tinh huyết của Long hoàng này thì chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều chỗ tốt. Trận giao phong lúc trước, tuy hắn không thể giết chết được Sở Huyền cùng Long Nghịch, nhưng mà hắn vẫn thắng được một ván lớn. Hơn nữa, hiện tại khi nhìn thấy Sở huyền, thì Phong Liệt lại phát hiện tâm tình của mình đã có một chút biến hóa. Tại dĩ vãng, mỗi lần nhìn thấy Sở Huyền thì hắn đều hận không thể lập tức xông lên mà đem hắn bầm thây thành vạn đoạn, giết cho thống khoái, mà hắn rất khó khống chế được tâm tư đó của bản thân. Nhưng mà hôm nay, hắn lại cảm giác được, tựa hồ như chính mình cũng không muốn cái tên Sở Huyền này chết quá sớm, mỗi khi nhớ đến bản thân mình còn tiềm ẩn một cái đại địch, thì cả người hắn đều tràn trề động lực để thúc giục chính mình phát triển nhanh hơn. Quan trọng nhất là, hôm nay hắn lại rất tin tưởng rằng, tương lai không lâu nữa thì hắn sẽ dương danh lập vạn, đem Sở Huyền cùng Long Nghịch, thậm chí Chiến Thiên Ma vương, Sở Hóa Long đều hung hăng mà dẫm nát dưới chân, trọn đời không thể trở mình. Hơn nữa, tại sau khi tìm hiểu được một ít thượng cổ bí mật, cùng với tình cảnh của bản thân, thì ánh mắt của hắn đã dần dần nhìn xa hơn. Hắn biết rõ nếu muốn thoát khỏi vận mệnh bị sắp đặt, thì cuối cùng sẽ có một ngày hắn sẽ phải đối mặt với những địch nhân mạnh mẽ hơn đám người Sở Huyền, Long Nghịch gấp trăm ngàn lần, mà cùng với những địch nhân cường đại kia so sánh thì đám ngươi Sở Huyền cùng Long Nghịch quả thực không đáng để nhắc tới. Ai, con đường phía trước còn rất trông gai! Phong Liệt tự giễu mà cười cười, trong đầu hắn cũng bắt đầu tính toán những kế hoạch tiếp theo. Kế tiếp thì hắn muốn đi đến Tứ Phương thành ở Đằng Long quận để nhậm chức. Bất quá đối với hắn hôm nay mà nói, thì việc đi đảm nhận cái chức thành chủ vứt đi kia thì cũng chỉ là trò hề mà thôi, mục tiêu thiết thực nhất của hắn vẫn chỉ là nhanh chóng đề cao thực lực của bản thân, để có thể ứng phó với những nguy cơ sắp tới. Phải biết rằng, tuy trong khoảng thời gian này thì hắn đã đạt được không ít những chỗ tốt, nhưng tất cả đều là hành vi đoạt thức ăn trước miệng cọp, hiện tại thì hắn đã đắc tội với vô số thế lực ở khắp mọi nơi, nếu chẳng may mà rơi vào trong tay của địch, thì cho dù lúc đó hắn có bao nhiêu chí bảo đi chăng nữa thì cũng sẽ lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]